Đỉnh Lưu Ẩn Hôn Lật Xe Rồi

Chương 27




Bây giờ Khương Minh Chi nghĩ đến cái lần khóc sướt mướt ở phòng tắm là lặng lẽ vẽ cho Lộ Khiêm mấy cái vòng.

Mao Mao cố nhịn nụ cười của người mẹ hiền khi hiểu ra gì đó, kéo ống tay áo Khương Minh Chi.

Lúc này cô ấy nói đến chuyện đứng đắn, liên quan đến chọn vai diễn.

Sáng sớm hôm nay Hàn Cần nhận được tin trong giới, có người nói bên phía Phí Âm vì vai diễn trong phim điện ảnh của Dương Thụ Hoa lần này mà bằng lòng đầu tư cho phim, mở miệng ra đã là hai trăm triệu, nhưng phim điện ảnh của Dương Thụ Hoa đâu cần đầu tư, bên phía bà ấy đáp lời rằng có mang hai tỷ tới cũng vô ích, không phù hợp với vai ấy thì không được.

Khương Minh Chi biết hai trăm triệu là sự chống đỡ lớn nhường nào đối với một bộ phim điện ảnh, cũng biết hiện nay trong giới càng ngày càng có nhiều diễn viên mang theo đầu tư để có vai diễn khiến diễn viên bình thường càng khó sống, nghe đến đây, trong lòng cô càng thêm yêu quý Dương Thụ Hoa.

Khương Minh Chi dẫn Mao Mao quay lại khu vực chờ đợi, buổi thử vai bắt đầu rồi.

Dù đã ra mắt mấy năm, trải qua vô số buổi thử vai từ nhỏ đến lớn nhưng hôm nay Khương Minh Chi còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên thử vai đóng phim.

Trang điểm tạo hình đều được bảo mật trước khi bước vào phòng thử vai, Khương Minh Chi vào phòng mới biết nhân vật cô cần diễn thử phải mặc sườn xám.

Suy ra phim mới của Dương Thụ Hoa chắc là ở thời dân quốc.

Người phụ trách trang phục cầm một bộ sườn xám ra cho Khương Minh Chi đi thay, Khương Minh Chi gật đầu, nhìn lướt qua giá treo quần áo thì thấy không chỉ có sườn xám mà còn có quân phục.

Bình thường một giá chỉ treo trang phục của một nhân vật, sườn xám và quân phục xuất hiện cùng lúc ở một vai diễn cũng không phải chuyện gì quá hiếm lạ, chẳng qua khi Khương Minh Chi nhìn thấy màu sắc và kiểu dáng của bộ quân phục ấy thì không khỏi ngẩn người.

Nếu như cô không nhìn nhầm...

Khương Minh Chi trang điểm xong đi ra, đây là lần đầu tiên cô gặp Dương Thụ Hoa, bà ấy đeo kính, nếp nhăn trên mặt hiện rõ, phong thái toát ra từ người thật mạnh hơn trên ảnh nhiều.

Dương Thụ Hoa mở hồ sơ trên tay ra: “Khương Minh Chi, thử vai Trình Tĩnh Yên.”

“Bắt đầu đi.” Bà ấy nói xong câu đó mới ngẩng đầu lên nhìn Khương Minh Chi, sau đó ánh mắt bà ấy dừng lại mấy giây trên người Khương Minh Chi, ánh nhìn phóng ra từ phía trên mắt kính, đánh giá cô từ đầu đến chân.

Khương Minh Chi cảm nhận được ánh mắt của Dương Thụ Hoa thì hít sâu một hơi: “Xin chào đạo diễn.”

Vừa nãy cô ngồi làm tạo hình mới nhận được một đoạn kịch bản thử vai, một cảnh phim nữ đặc công ám sát kẻ địch, ở Paramount, một giây trước Trình Tĩnh Yên vẫn đang khiêu vũ, nói chuyện vui cười thân mật với người đàn ông, một giây sau cô ấy rút ngay một khẩu súng dưới làn váy dài ra, một phát bắn hạ người đàn ông nhảy cùng cô ấy.

Nam diễn viên đóng cùng đã chuẩn bị xong, Khương Minh Chi và nam diễn viên ấy phối hợp vô cùng hoàn hảo, lúc khiêu vũ lả lướt duyên dáng, xinh đẹp mê người, hệt như bất cứ gái hồng lâu quyến rũ gợi cảm nào ở giới thượng lưu, một giây sau cô rút ngay khẩu súng bên đùi ra, động tác nhanh gọn dứt khoát, trong mắt ngập tràn sự chính nghĩa và kiêu ngạo.

Khương Minh Chi và diễn viên nam kia phối hợp diễn xong một đoạn, cô kéo diễn viên nam ở dưới đất lên, sau đó nhẹ nhàng cúi chào đạo diễn.

Dương Thụ Hoa: “Diễn không tệ.”

Khương Minh Chi nghe được lời khen ngợi ấy thì không nhịn được mỉm cười: “Cảm ơn đạo diễn.”

Cô đã đoán được đại khái nội dung bộ phim này rồi, nữ đặc công xinh đẹp này là một gián điệp trong bộ phim dân quốc, cô ấy nhận nhiệm vụ điều đình với các gián điệp khác từ tổ chức, lại chính nghĩa và xinh đẹp, hình tượng nhân vật Mary Sue thế này hay có trong phim điện ảnh của Dương Thụ Hoa, cũng là kiểu mà nữ diễn viên không muốn diễn.

Dương Thụ Hoa thấy Khương Minh Chi mỉm cười thì cười khẽ một tiếng, sau đó bà ấy vô cùng hứng thú hỏi: “Nếu bây giờ tôi nói cho cô biết cô mới là nhân vật phản diện thì sao?”

Nụ cười trên mặt Khương Minh Chi hơi cứng ngắc.

Dương Thụ Hoa: “Người vừa bị cô giết mới là tình báo viên của đảng ta, còn cô có một cái tên khác, Yamamoto Tĩnh Yên.”

Khương Minh Chi đờ người.

Đột nhiên cô nhớ tới bộ quân phục vừa nãy cô thấy ở phòng thay đồ, cô không nhìn nhầm, đó là quân phục của kẻ địch.

Trợ lý đứng bên cạnh Dương Thụ Hoa trình bày về nhân vật này cho Khương Minh Chi sững sờ đứng đó.

Yamamoto Tĩnh Yên và Trình Tĩnh Yên là cùng một người. Cô ấy sinh ra trong một gia đình nông dân ở Đông Bắc, năm ba tuổi quê hương rơi vào tay giặc, cô ấy được kẻ địch nhận nuôi, đổi họ Yamamoto theo tên địch nhận nuôi cô ấy. Yamamoto dồn hết tâm sức nuôi nấng bồi dưỡng Trình Tĩnh Yên, đưa cô ấy vào đại học quân đội, đi du học, tới khắp các buổi xã giao của tầng lớp thượng lưu.

Khi Trình Tĩnh Yên học tập xong xuôi trở về, Yamamoto dẫn cô ấy tới Thượng Hải, lợi dụng gương mặt xinh đẹp và khả năng ngôn ngữ của cô ấy ngụy trang thành người trong nước, phá hoại hành động phe ta hết lần này đến lần khác, gi3t ch3t nhân viên tình báo của ta hết người này đến người khác.

Yamamoto không ngừng ngợi khen Trình Tĩnh Yên hoàn thành nhiệm vụ, sau khi Trình Tĩnh Yên hoàn thành lần lượt các nhiệm vụ ấy thì dần rơi vào sự mâu thuẫn trước nay chưa từng có. Cô ấy biết mình là người Trung Quốc, trong người cô ấy chảy dòng máu của vùng đất này, nhưng Yamamoto nuôi cô ấy trưởng thành, vẫn tự xưng là bố cô ấy, cô ấy cảm thấy mình nên báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bố, đứng cùng chiến tuyến với bố, nhưng cứ nhìn thấy vô số đồng bào chết dưới súng của đội quân của bố, núi sông tươi đẹp của mảnh đất này bị đội quân của bố tàn phá bằng pháo đạn, bản thân cô ấy dùng khẩu súng bố cho bắn chết hết đồng bào này đến đồng bào khác, nội tâm Trình Tĩnh Yên dần dao động.

Trợ lý đạo diễn trình bày về nhân vật xong, Dương Thụ Hoa nhìn Khương Minh Chi có vẻ dại ra, nhất thời chưa tiêu hóa nổi: “Cô cảm thấy nhân vật này thế nào?”

“Bố cô ấy nuôi dưỡng cô ấy từ năm ba tuổi, cho cô ấy đến trường rồi du học, đó là cuộc sống mà bố mẹ ruột của cô ấy vĩnh viễn chẳng thể cho nổi, cô ấy nên trợ giúp, báo đáp bố nuôi cô ấy, đúng không?”

Dương Thụ Hoa hỏi xong thì lắc đầu nhìn Khương Minh Chi vẫn đang trầm tư, ra hiệu bảo trợ lý gọi người tiếp theo.

Đúng lúc ấy, Khương Minh Chi đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Không.” Cô trả lời dứt khoát.

Động tác gọi người tiếp theo của Dương Thụ Hoa hơi khựng lại, Khương Minh Chi nhìn thẳng vào mắt bà ấy mà nói: “Không.”

Dương Thụ Hoa: “Hả?”

Khương Minh Chi: “Yamamoto nuôi Trình Tĩnh Yên lớn nhưng điều đó được xây dựng trên điều kiện tiên quyết là cả nhà Trình Tĩnh Yên bị ông ta và thuộc hạ của ông ta gi3t ch3t.”

“Yamamoto dạy dỗ Trình Tĩnh Yên thật ư? Ông ta dạy Trình Tĩnh Yên cái gì chứ? Ông ta dạy Trình Tĩnh Yên giết người, giết đồng bào của cô ấy. Đó không phải tình cảm của một người bố với con gái, ông ta bồi dưỡng Trình Tĩnh Yên, cho cô ấy cuộc sống sung túc chỉ vì bồi dưỡng ra một công cụ đắc lực hoàn hảo cho mình mà thôi.”

“Một tên cầm thú vì tạm thời đội lốt người mà có thể che giấu bản tính cầm thú của hắn.”

Khương Minh Chi nói xong thì lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.

Ánh mắt Dương Thụ Hoa nhìn Khương Minh Chi bỗng trở nên phức tạp hơn rất nhiều, hỏi tiếp: “Nếu cô là Trình Tĩnh Yên, cô sẽ làm thế nào?”

Khương Minh Chi cất lời bỗng hơi run: “Nếu tôi là Trình Tĩnh Yên, tôi bị ông ta nuôi dưỡng bằng cách ấy, tôi thấy ông ta thực hiện vô số hành vi tàn ác vô nhân đạo ở quê hương mình, tôi bị ông tay dạy cách gi3t ch3t từng đồng bào của tôi, tôi sẽ nã một phát súng tự kết liễu mình, hoặc là... giết ông ta.”

Dương Thụ Hoa bỗng bật cười.

Lúc Khương Minh Chi đi ra khỏi phòng thử vai thì hai chân như nhũn ra.

Cô đóng phim mấy năm, đây là lần thử vai áp lực nhất, phức tạp nhất mà cô từng trải qua.

Mao Mao vội chạy tới đỡ Khương Minh Chi, nhìn cô đi thử vai thôi mà như bị lột mất lớp da như thế thì vội hỏi: “Chị Minh Chi, không sao chứ.”

Khương Minh Chi chậm rãi thở phào một hơi: “Không sao đâu.”

Cô đã diễn xong phần mình cần diễn, lời muốn nói cũng nói ra cả rồi, mấy câu cuối cùng ấy là do cô đứng ở lập trường con cháu nhà họ Khương mà nói ra. Chính vì biết kẻ địch có tội ác hung tàn nhường nào, cô mới không thể tha thứ mà phải đi vạch trần lớp ngụy trang mang ý tốt giả tạo của kẻ nuôi nấng Trần Tĩnh Yên.

Đúng lúc Phí Âm cũng thử vai xong đi ra, so với Khương Minh Chi như bị lột mất lớp da, rõ ràng Phí Âm có vẻ ung dung hơn nhiều.

Phí Âm liếc Khương Minh Chi yếu ớt bên kia, “hừ” một tiếng, thoải mái đi mất.

Mao Mao nhìn theo bóng lưng tự tin như đã đoán được từ trước của Phí Âm thì không phục: “Hai trăm triệu thì sao chứ, hai trăm triệu thì hay lắm chắc, chúng ta chỉ không muốn đầu tư mới được nhận vai, muốn đầu tư thì nháy mắt cái là có hai tỷ luôn và ngay, ông xã cho công khai đàng hoàng, xem ai hơn ai.”

Khương Minh Chi: “Im miệng.”

Mao Mao làm động tác bịt miệng mình lại.

Trên đường về, Khương Minh Chi ngẫm nghĩ từng chút một về nhân vật Trình Tĩnh Yên.

Thế mới thấy lúc đầu cô tầm thường cỡ nào, vì di chứng cô đóng phim thần tượng Mary Sue nhiều quá sao, vậy mà cô lại nghĩ gần như mỗi một bộ phim dân quốc đều có nữ đặc công chính nghĩa xinh đẹp với hình tượng ngầu lòi tung trời.

Lúc này Khương Minh Chi đã hiểu rõ suy nghĩ sâu trong lòng cô: Cô muốn vai diễn này.

Đây là một nhân vật mâu thuẫn phức tạp, có tính tranh luận cao và có thể nghiên cứu sâu vào nhân tính.

Hàn Cần nhắn Weixin cho Khương Minh Chi, hỏi hôm nay cô thử vai xong chưa, thấy thế nào.

Khương Minh Chi nhớ lại ánh mắt và nụ cười khiến người ta không nhìn thấu của Dương Thụ Hoa lúc cô thử vai, lần đầu tiên cô thấy hóa ra trên thế giới này có người có tâm tư khó đoán hơn cả Lộ Khiêm.

“Chấp nhận số mệnh thôi.” Cô nhắn lại cho Hàn Cần, ngả người ra ghế.

Thử vai xong sớm, Khương Minh Chi liếc mắt ra ngoài cửa xe, bỗng thấy đến trung tâm tài chính rồi.

Trụ sở mới của Lộ thị tại Bình Thành ở ngay đây.

Không giống các công ty khác chỉ thuê mấy tầng trong tòa nhà văn phòng, mà Lộ thị có cả một tòa nhà lớn, có vô số người tới làm ăn ở trung tâm tài chính, nhưng người hằng ngày vào làm ở tòa cao ốc của Lộ thị đều có chút kiêu ngạo và tự hào.

Khương Minh Chi nhìn các tòa cao ốc văn phòng cao vút giữa tầng mây ở trung tâm tài chính qua tấm kính xe.

Dù sao cũng đi ngang qua rồi, hay là hôm nay chờ Lộ Khiêm rồi cùng nhau về nhà?

Khương Minh Chi cầm điện thoại lên, chuẩn bị nhắn tin hỏi Lộ Khiêm có ở công ty không.

Sau đó cô thấy có một cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

Từ một tiếng trước, của... Khương Minh Sùng.

Khương Minh Chi thấy Khương Minh Sùng tự dưng gọi điện thoại cho cô thì ngồi thẳng dậy, lập tức gọi lại.

Mặc dù cô và Khương Minh Sùng anh em họ lớn lên bên nhau nhưng Khương Minh Sùng chẳng dính chút xíu “yêu chiều em gái” hay “thích em gái điên cuồng” lưu hành trên mạng thời nay, khi còn nhỏ Khương Minh Chi đi mỏi rồi, làm nũng muốn ông nội bế, vậy mà Khương Minh Sùng kéo Khương Minh Chi ra lệnh bảo cô tự đi, Khương Minh Chi làm sai một dạng đề ba lần, Khương Minh Sùng dạy thêm cho cô mà gõ đầu cô mọc đầy cục u, cô gào khóc mách ông nội.

Khương Minh Sùng học trường quân đội, tốt nghiệp là nhập ngũ ngay, mấy năm qua rất ít khi về nhà.

Khương Minh Chi không biết Khương Minh Sùng đột nhiên gọi cho cô làm gì.

Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.

Khương Minh Chi: “Alo, anh.”

“Anh gọi cho em có việc gì không?”

Giọng Khương Minh Sùng chẳng thay đổi mấy, từ nhỏ đến lớn vẫn kiểu lạnh lùng trầm tĩnh: “Có mấy món đồ của nhãn hàng gửi về nhà cũ cho em, mẹ bảo anh tiện đường đưa cho em.”

Khương Minh Chi nhớ có một số lần cô điền địa chỉ ở nhà chính, cô “Vâng” một tiếng rồi hỏi lại ngay: “Anh về Bình Thành rồi?”

Khương Minh Sùng: “Nghỉ một ngày, lập tức đi ngay.”

Khương Minh Chi gật đầu. Đúng vậy thật, thời gian nghỉ của Khương Minh Sùng rất ngắn.

Cô nhớ mấy đồ nhãn hàng gửi về, vội nói: “Không cần anh đưa đâu, hôm nào em bảo trợ lý về nhà lấy là được.”

Khương Minh Sùng: “Anh đã mang đến cho em rồi.”

Anh ấy dừng một chút: “Thế vì sao trong nhà em lại có nhiều quần áo và giày của đàn ông vậy hả?”