Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 4 - Chương 88




Mộ Dung Xung cau mày: “Nhỏ giọng tí! Ngươi muốn mời hết người Tấn tới đây hay gì?”

Trần Tinh toan xuống ngựa, Mộ Dung Xung vội ngăn lại: “Đừng xuống, ngồi trên ngựa tiện hành động hơn.”

Trần Tinh thầm nghĩ, rồi rồi, ngươi muốn nói gì thì là đấy được chưa. Hai người nhìn nhau một chốc, Mộ Dung Xung hỏi: “Đại Thiền Vu đâu?”

Trần Tinh tỏ ra cam chịu, Mộ Dung Xung rõ ràng tới đây tìm Hạng Thuật. Họ trao đổi thông tin với nhau, sau khi Mộ Dung Xung rời khỏi Lạc Dương, Phù Kiên đã thu phục toàn bộ quân ngân kỵ, đẩy y vào con đường lưu vong. Ban đầu y định về núi Tiên Ti, cố gắng thuyết phục Sắc Lặc Cổ Minh, hy vọng Thạch Mạt Khôn có thể tập kích hậu phương trong lúc Phù Kiên xâm chiếm phía nam, nhưng đã bị vị Đại Thiền Vu tân nhiệm này từ chối.

Tất nhiên Tiểu Thú Lâm Vương cũng sẽ không nể mặt y, vậy nên Mộ Dung Xung cố gắng liên lạc với Mộ Dung Thùy, còn chưa kịp nhìn mặt chú mình đã suýt bị phản bội và ám sát, chuyến này đúng là nhấp nhô thăng trầm biết mấy.

“Còn ngươi?” Cuối cùng Mộ Dung Xung hỏi cậu.

“Ta hôn mê trên giường ba tháng.” Trần Tinh tóm gọn trong một câu, hết chuyện.

Mộ Dung Xung: “………”

Trần Tinh: “……..”

Hai người tiếp tục câm nín nhìn nhau, Trần Tinh chợt hỏi: “Thế ngươi tới đây làm gì?”

Mộ Dung Xung đáp: “Nhân lúc hai quân Tần Tấn đang đánh nhau, ta muốn trà trộn vào ám sát Phù Kiên.”

Trần Tinh: “Ngươi không muốn sống yên ổn ư?”

“Không muốn.” Mộ Dung Xung đáp, “ta sống cốt để làm việc này.”

Mộ Dung Xung dõi mắt trông về nơi khác, trong ánh nhìn đượm vẻ cô đơn khó hiểu.

“Không biết thi thể chị ta đã bị đem đi đâu,” Mộ Dung Xung nói, “nếu ngươi tìm được nàng…”

Mộ Dung Xung quay đầu ngựa rời đi, nhắn nhủ rằng: “…Thì giúp ta thiêu nàng, ta không biết tìm nàng ở đâu.”

“Gượm đã!” Trần Tinh gọi y lại, “Theo ta.”

Trần Tinh cùng Mộ Dung Xung dừng ngựa, vọng xuống từ bờ nam Phì Thủy.

Mộ Dung Xung lầm bầm: “Ngạo mạng thật, nếu bị đánh lúc qua sông, đảm bảo tan đàn xẻ nghé ngay.”

“Tính hắn là thế.” Trần Tinh đáp.

Tại bờ bắc Phì Thủy, chiến tuyến quân Tần.

Phù Kiên mặc giáp hoàng đế, treo kiếm thiên tử ngay eo, dừng ngựa trên bờ sông.

Phù Dung thưa: “Bệ hạ, người không được tin người Tấn, nếu chúng ta qua sông không thành công…”

“Nhìn đại quân đằng sau ngươi xem,” Phù Kiên không đợi Phù Dung nói dứt đã vô tình ngắt lời, “rồi nhìn dòng sông này.”

Mọi người thoắt cái lặng thinh.

“Với đội quân của cô, dù cho ném roi ngựa xuống Trường Giang cũng có thể chặn dòng chảy!” Phù Kiên không nhiều lời, nghiêm giọng hạ lệnh, “Qua sông!”

Quân Tần bắt đầu qua sông, đúng lúc này, một tiếng sấm nổ vang rền vọng tới từ chân trời, gió âm xoáy cuộn trên đất bằng, quét qua bình nguyên Phì Thủy, nước sông chợt chảy xiết, âm ỷ tản ra hắc khí, lần lượt xâm chiếm hai bên bờ!

Mây đen cuồn cuộn trên trời, thoắt cái đã che lấp ánh mặt trời thiêu đốt, sắc trời ngày càng âm u, ba người chủ soái quân Tấn gồm Tạ Huyền, Hoàn Y, Tạ Diễm đều đồng thời ngước lên nhìn.

“Sắp mưa rồi,” Mộ Dung Xung nói, “mưa đổ càng khó đánh hơn.”

“Không,” Trần Tinh lầm bầm, “đó không phải mưa, oán khí chăng? Không biết từ đâu ra?”

Trong cung Huyễn Ma.

Xi Vưu nói: “Bất Động Như Sơn đã vô dụng, giao cho cô đi.”

Hạng Thuật ngồi xếp bằng trên tế đàn, Bất Động Như Sơn được đặt trước gối.

“Việc gì phải gấp?” Hạng Thuật trầm giọng, “Cơ thể này sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ngươi, cần gì dè chừng một thanh kiếm?”

Xi Vưu cười lạnh: “Cũng phải, ngươi chẳng qua đang sợ cô, sợ cô không giữ uy tín. Rồi ngươi sẽ nhanh được biết, thời khắc cô khôi phục sức mạnh sẽ là một vị thần siêu việt cỡ nào! Vương Tử Dạ! Mở trận Vạn Linh!”

Vương Tử Dạ đứng trước tế đàn, Hạng Thuật nhìn chằm chặp vào Vương Tử Dạ, gã thoáng rụt lại.

“Mở… trận Vạn Linh,” Vương Tử Dạ nói, “ngô chủ, oán khí chưa đủ, oán khí tích trữ trong quạt Thiên La, lần trước đã đem đi cưỡng chế luyện hóa Thương Lãng châu và những món khác rồi…”

“Sẽ bổ sung.” Xi Vưu lên tiếng, “hiến tế đi.”

Quanh Vương Tử Dạ phóng ra vô vàn hắc khí, bắn vào mạch địa rồi từ đó lan đi.

Trái tim đột nhiên bộc phát muôn vàn ánh sáng đỏ!

Chẳng mấy chốc, oán khí cùng máu Ma thần nhanh chóng bò dọc theo mạch địa, lan tới tận cùng hai đầu nam bắc của vùng đất Thần Châu —

Dao Quang(*), nơi cực bắc, vùng núi Tạp La Sát.

Chiếc khăn dài buộc trên cổ Tiêu Sơn bay phần phật cùng gió to, nó cầm Thiên Khung Nhất Liệt, oán khí bắt đầu dâng lên từ đất bắc, biến thành hai luồng xoáy rồi bị hút vào Thiên Khung Nhất Liệt!

Khai Dương(*), Cáp Lạp Hòa Lâm.

Tháp đá như có cảm ứng, pháp bảo được trấn bên trong dao động. Quỷ vương cao lớn ngang qua tháp đá, mặc kệ chúng mà hướng thẳng vào hoàng cung. Cư dân ở Sắc Lặc Cổ Minh di cư tới đây cả tiếng thét to, đồng loạt bắn tên, Thạch Mạt Khôn dẫn dắt dũng sĩ Thiết Lặc chắn trước hoàng cung, quát mắng bằng tiếng Thiết Lặc.

Quỷ vương giơ Lạc Hồn chung được bọc trong oán khí, gã lắc chuông kêu một tiếng ‘ding’, chốc sau một hồn của toàn thể người trong Cáp Lạp Hòa Lâm đều bị hút đi, hóa thành bướm tiến vào chuông.

Quỷ vương hơi khom người, đột nhiên rút kiếm ra, biến thành bóng sáng đen lao vụt tới, chém bay đầu Thạch Mạt Khôn ngay tức khắc!

Cả Cáp Lạp Hòa Lâm chìm vào tĩnh lặng, Quỷ vương tiến vào hoàng cung, giơ Lạc Hồn chung lên trời.

Ngay sau đó, hoàng cung của người Hung Nô nổ rầm, mái vòm bị một cột sáng đen xuyên qua.

Ngọc Hành(*), đỉnh núi Âm, tại cột đá.

Cự lang thối rữa bắt đầu biến ảo giữa tầng không, dần hóa thành một chàng trai mang vết kiếm ở ngay hông xương mày, tay trái hắn cầm cờ Bạch Hổ, tay phải từ tốn vuốt cờ, toàn thân bùng phát ánh sáng đen bắn lên trời.

Thiên Quyền(*), Lạc Dương.

Vương Tử Dạ hiện thân trước núi Long Môn, vẫy quạt Thiên La, oán khí ngợp trời thoáng chốc ùa tới, tụ lại thành cột sáng đen nối liền bầu trời với mạch địa.

Thiên Cơ(*), Cối Kê.

Phùng Thiên Quân đứng trên cổng thành, giơ Sâm La Vạn Tượng trước người, thân đao bắn ra ánh sáng đen nối liền đất với trời.

Thiên Tuyền(*), núi Long Trung.

Tư Mã Vĩ phất cờ Sô Ngu, ánh sáng đen lại nối từ trời xuống đất.

Thiên Xu(*), Trường An.

(*) Nhóm sao Bắc Đẩu gồm Diêu Quang (Alkaid), Khai Dương (Mizar), Ngọc Hành (Alioth), Thiên Cơ (Pheca), Thiên Quyền (Megrez), Thiên Tuyền (Merak), Thiên Xu (Dubhe).

Công chúa Thanh Hà phất tay áo, cầm Thương Lãng Châu và bay lên trời. Bách tính Trường An khiếp sợ tột độ, nhao nhao hô lớn: “Yêu quái! Yêu quái tới nữa rồi!”

Trận Bạt loạn bùng nổ hai năm trước khiến dân Trường An như chim sợ cành cong, lũ lượt tháo chạy tứ phía. Vũ Văn Tân dẫn đầu số ít cấm quân còn sót lại, hốt hoảng bắn tên lên trời.

Vũ Văn Tân thốt: “Ai, ai đó?!”

Công chúa Thanh Hà giơ Thương Lãng châu, cười lạnh, oán khí từ Thương Lãng châu phóng ra như dời núi lấp biển, ngay lập tức phá nát hoàng cung Trường An, sau đó tập trung về phía trung tâm, đâm xuyên qua đỉnh và mặt đất của cung Kiến Chương, một đầu bắn sâu vào mạch địa, đầu còn lại bắn lên trời.

Một chốc sau, đất trời biến đổi có thể thấy bằng mắt trần, Phì Thủy chỉ là một trong số đó, bảy cột sáng trên đại địa được kết nối với trời, bánh xe khổng lồ bao quanh thế gian xoay tròn từ đời này kiếp nọ bị chặn lại, thế giới thực nguyên thủy nhất của Thần Châu bắt đầu dung hợp vào cột sáng, biến thành đốm sáng và bị oán khí đồng hóa!

Quanh cột sáng nổi gió bão, đất trời dần trở nên tăm tối. Bóng tối sâu không đáy tiếp tục hội tụ rồi chảy nhanh qua mạch địa, tập trung từ bảy điểm trong trận Vạn Linh và rồi tiến vào trái tim Xi Vưu.

Trái tim đột nhiên biến đen, ngập ngụa huyết khí.

Kiến Khang.

Thiên tượng dị biến, Tư Mã Diệu đang tế trời, các văn võ bá quan – dẫn đầu là Tạ An vội vã ra ngoài, quan sát bầu trời bị mây mù che phủ.

Tạ An cau mày: “Chuyện gì xảy ra?”

Vương Hy Chi lầm bầm: “Chẳng lẽ Phì Thủy có chuyện.”

Tư Mã Diệu trầm giọng: “Đây là trận chiến sống còn, nếu chúng khanh lo lắng thì hãy cùng cầu nguyện với trẫm.”

Cùng lúc đấy, mặc cho chiến trường đen kịt không có lấy một tia sáng, quân của Phù Kiên bắt đầu sang sông, gió lớn cuốn đất đá hai bên bờ bay mù trời, hắc khí trong Phì Thủy ngày càng dày đặc. Binh sĩ thấy vậy bắt đầu bàn tán.

“Qua sông!” Lính truyền lệnh ở sau trận lên tiếng, “Tức tốc qua sông!”

Bên bờ nam.

“Gió quá!” Hoàn Y nói, “Sao mà đánh?”

Tạ Huyền quả quyết: “Khai chiến!”

Ba chủ soái lập tức nhất trí, đây là cơ hội duy nhất, chỉ có chiến hoặc chết!

Quân Tấn nổi trống trận, ba hồi trống rung chuyển đất trời, cuồng phong che lấp mặt trời, tất thảy oán khí trên đời gộp lại thành gió bão, dồn về sau trận của quân Tần, hơn mười vạn kỵ binh đang qua sông đứng mũi chịu sào, bị luồng yêu phong từ bờ bên kia vồ vập tới khiến họ không phân biệt được đằng trước là cái gì.

Ở sau trận của quân Tấn, Trần Tinh đoán ngay ra được hướng lưu động của oán khí, bèn nói: “Ngay ở bờ bên kia! Mau đi với họ!”

“Đừng đâm đầu chịu chết.” Mộ Dung Xung tức tốc túm lấy áo Trần Tinh, thấp giọng bên tai cậu rằng, “Ngươi không giống ta, ngươi có Đại Thiền Vu, ngươi không cần chết, đừng qua đó.”

Mộ Dung Xung buông Trần Tinh ra, nhắn lại: “Ta đi đây, kiếp sau gặp lại, nếu có kiếp sau.”

Ba tiếng trống vừa dứt.

“Giết!!!!!!!!” Quân Tấn cầm trường kích tấn công vào Phì Thủy. Tên bay ngợp trời, mặt đất rung chuyển không ngừng, ngoài ra chẳng còn âm thanh nào khác nữa.

Một chốc sau Mộ Dung Xung hai chân kẹp bụng ngựa, rút kiếm, cùng quân Tấn hòa vào dòng lũ cuồn cuộn quyết một trận tử chiến.

Trần Tinh sửng sốt chứng kiến cảnh này, chẳng mấy chốc máu đã nhuộm đỏ khắp Phì Thủy, vòm trời là một mảng u ám, oán khí hoành hành khắp Thần Châu, quật ngã cây cối, làm mặt sông dậy sóng, khiên từ xa bay tới.

Quá bất thường, Trần Tinh lầm bầm: “Xi Vưu, ngươi đang ở đâu?”

Trong lòng đất, cung Huyễn Ma.

Oán khí càn quét, nhuộm nguyên lực trong mạch thiên địa thành đen như mực, chúng liên tục rót vào Ma tâm khổng lồ kia, giọng Xi Vưu vang lên chấn động.

“Ta sắp luyện hóa ngươi, Định Hải châu.” Hắc khí từ Ma tâm Xi Vưu phóng ra ngày càng đặc, chúng lượn quanh và dấy lên hắc hỏa khắp cơ thể Hạng Thuật, “Dùng trọn ý chí của ngươi, dốc cạn sức để chống lại đi… dẫu có là long lực hay Tâm Đăng, thì lúc này đây ta chính là trời là đất là Đạo… Ta biết ngươi muốn lấy thanh kiếm kia, nhân lúc ta chưa chuẩn bị mà giết ta, nhưng một khi bắt đầu di hồn, ngươi sẽ không còn sức giãy giụa…”

Hạng Thuật vẫn nhắm mắt ngồi trên tế đàn, nghe gã nói thế thì đột ngột mở mắt, song linh hồn hắn tức khắc bị thần hồn của Xi Vưu xuyên thủng, những xúc tua oán khí đâm sâu vào tâm trí, điều duy nhất hắn làm được chính là siết chặt thanh kiếm kia, trong tâm mạch lóe lên một tia sáng bảo vệ ý chí cuối cùng của hắn.

“Hạng Thuật?” Trần Tinh cảm ứng được ngay, tiếng giết chóc vang dội đến nỗi cậu không thể nghe thấy giọng mình, nhưng Tâm Đăng yếu ớt đang lóe lên ở phương xa.

“Hạng Thuật!” Trần Tinh hét lên, “Huynh đang làm gì! Vì cớ gì không đợi ta!”

Trần Tinh giục ngựa xuống đồi, lao về phía Phì Thủy đầy rẫy thi thể. Ngay khi quân Tấn tiến vào sông đã bị quân Tần kiên quyết chống trả, Tạ Huyền biết trận này một thắng hai chết, tuyệt đối không có khả năng thứ ba, đã đánh thì phải dốc cạn binh lực có trong tay mà áp đảo kẻ địch.

“Trần Tinh!” Hoàn Y đột nhiên phát hiện Trần Tinh đang phóng ngựa tới, vội quát lên, “Đừng qua đây! Ngươi điên rồi!”

Binh lính hai bên đã giết tới đỏ mắt, Phì Thủy như một con quỷ khổng lồ không ngừng cắn nuốt binh lính. Trần Tinh dừng ngựa bên bờ nam, phương xa vọng tới tiếng nổ lớn, mặt đất nứt toạc, từ cơn lốc hắc khí nâng lên một tế đàn to lớn.

Đó là cung Huyễn Ma hiện thế!

Mặt đất vỡ toang, mạch địa đen như mực nuôi sống trái tim trên tế đàn.

“Chiến đấu đi,” Xi Vưu lên tiếng, “chiến đến giây phút cuối cùng, đây là số mệnh của bọn ngươi ——”

Quân Tần lập tức bị oán khí nhấn chìm, làm lu mờ lý trí, bắt đầu xông lên một cách mất tự chủ.

“Quan trọng hơn hết,” giọng Xi Vưu vang vọng khắp đất trời, “giết tên trừ tà kia.”

Giữa làn sóng ồ ạt oán khí, trăm vạn quân Tần đồng loạt xuất kích, nghiền áp về phía bờ nam Phì Thủy.

Trần Tinh nhìn quân Tần áp đảo như sóng cuộn biển gầm, quân Tấn ở tiền tuyến đã không còn sức chống chọi, họ chạy tán loạn sang hai bên tránh mũi nhọn, quân Tần lao tới như sóng thần phá hủy tất thảy, vọt phăm phăm về phía mình.

Sau đó, cả người Trần Tinh bừng lên vầng sáng dịu nhẹ của Tâm Đăng.

“Hạng Thuật, ta tới đây.”

Trần Tinh thì thầm rồi phi ngựa, một mình ngược dòng tiến về phía quân Tần đang ập tới như sóng trào từ bờ bên kia.

Ban đầu tia sáng lóe lên trong bóng tối, tiếp đó kéo thành một đường trên đất như sao băng, kiên quyết lao thẳng vào hậu phương của quân địch giữa chiến trường hàng vạn người và oán khí như thác lũ.

“Tinh Nhi.” Giọng Hạng Thuật vang vọng bên tai cậu.

Trần Tinh mở to hai mắt, giờ phút này đây, trước ánh sáng của Tâm Đăng, quân Tần tràn tới thi nhau giẫm đạp phe mình, liên tục ngã nhào.

Hạng Thuật: “Về đi.”

Trần Tinh lẩm bẩm: “Huynh muốn làm gì?”

Hạng Thuật: “Còn nhớ đệ đã đồng ý với ta một chuyện không?”

Trần Tinh mắng: “Hạng Thuật! Tên khốn nhà huynh! Có phải huynh muốn đích thân giết Xi Vưu không?!”

Xi Vưu phát ra tiếng cười rung trời: “Nhanh thôi, các ngươi sẽ được gặp nhau.”

Cơ thể Hạng Thuật bắt đầu bốc cháy và bong tróc không ngừng trong hắc hỏa.

Định Hải châu cuối cùng cũng lộ diện, nó lóe ra chút ánh sáng sau cùng trong ngực Hạng Thuật. Đó là một bảo châu bị oán khí bao bọc, bên trong có một chiếc nhẫn vàng, tác động bánh xe thời gian khổng lồ của mạch thiên địa xoay chầm chậm trong hạt châu.

Xi Vưu: “Nhìn cho rõ, lấy thiên địa làm lò lửa, dùng vạn linh làm liệt hỏa, kiệt tác trần đời sắp sinh ra trên tay cô —–”

Oán khí liên tục rót vào Định Hải châu, nhuộm đen nó!

Đầu tiên quang châu màu đen bị oán khí như mực vấy bẩn, sau đó oán khí lan đến nhẫn và không ngừng bám lên nó.

“Tinh Nhi?” Hạng Thuật nhắm mắt, giọng nói vang lên trong đầu Trần Tinh, tay phải bị hắc hỏa đốt tới độ nứt da chảy máu mà vẫn không thôi siết chặt Bất Động Như Sơn.

Trần Tinh lặng thinh không đáp, vẫn cố chấp xông tới, trước mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng trắng, vô vàn ký ức chợt hiện lên trong tâm trí.

Trong địa lao Tương Dương, một vệt sáng xuyên qua bóng tối sâu không thấy đáy, ở đó Hạng Thuật ngơ ngác nhìn Trần Tinh, mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, chỉ có Trần Tinh ôm chặt hai tay hắn cùng nét mặt phản chiếu dưới ánh đèn.

Tiếp nối lại có thêm nhiều mảnh vỡ lướt qua.

Trên núi Long Trung, Hạng Thuật nóng nảy mắng Trần Tinh, Trần Tinh lại cười nhìn hắn, kéo hắn mà thấp giọng giải thích;

Trên đường phố Trường An, Hạng Thuật nhìn Trần Tinh với vẻ nghi hoặc, còn cậu thì làm như thật, tha thiết cầu nguyện;

Rồi đến hoàng cung, Trần Tinh say giấc nồng, ôm cứng Hạng Thuật đang đứng bên cạnh;

Và còn dưới đêm trăng ở Sắc Lặc Xuyên, Trần Tinh nhân lúc Hạng Thuật xoay người thì trộm nhìn hắn…

Cơ thể Hạng Thuật gần như đã biến thành linh hồn thuần túy, hắc khí bắn ra từ trái tim ngấm vào lục phủ ngũ tạng và ba hồn bảy phách của hắn, bướm sáng trong ký ức rời khỏi cơ thể bay tán loạn.

Hắc khí đã gần như ăn mòn Định Hải châu, nhưng ngay trước khi nó sắp hoàn toàn rơi vào bóng tối, tại trung tâm chiếc nhẫn đang xoay, hoa lửa bất ngờ bắn ra mọi hướng, bùng lên một đốm lửa nhỏ!

“Tinh Nhi,” Hạng Thuật thì thầm, “hứa với ta, hãy sống thật tốt.”

“Ta không, ta không,” Trần Tinh tràn nước mắt, gào giọng, “ta không đồng ý ——! Huynh đừng hòng! Xuất ma cho ta!”

Ngay sau đó, Trần Tinh lao qua đại trận quân Tần với hàng trăm vạn người, hóa thành sao băng vẽ một đường sáng rực trong đêm tối, bắn về phía tế đàn trên cao!

Xi Vưu cười điên cuồng: “Chỉ là một ngòi lửa mong manh… thực sự cho rằng có thể đối nghịch với thần uy của cô sao…”

Cơ thể Hạng Thuật bị Xi Vưu chiếm giữ triệt để, tay trái cầm kiếm, tay phải mơn trớn kiếm, chín phù văn lần lượt vụt tắt, hắc hỏa bùng lên.

Rồi gã thong dong giơ tay, chỉ Bất Động Như Sơn vào Trần Tinh. Ngay lúc Trần Tinh lao về phía gã, đột nhiên bị trọng kiếm xuyên qua ngực, cơ thể cậu bị găm trên thân kiếm!

Trần Tinh bị cố định cách Hạng Thuật chưa đầy một thước, một tay chiếu sáng rực rỡ, ánh lên gương mặt anh tuấn của Hạng Thuật. Cậu sững sờ nhìn hắn, miệng tràn ra máu tươi.

Giọng Hạng Thuật đã đồng hóa với Xi Vưu, gã nhìn chòng chọc vào Trần Tinh, cười bảo: “Nó sẽ dập tắt ngay khi ngươi chết, và ngòi lửa sẽ chẳng bao giờ bất diệt…”

Gã chưa kịp dứt lời, hai mắt Hạng Thuật đã tỉnh táo trở lại.

“Ta biết, đệ không nỡ bỏ mặc ta, đệ sẽ đến.” Hạng Thuật mỉm cười nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng vô hạn.

Trần Tinh nói một cách khó khăn: “Ta… lần này, không vì điều gì… khác, chỉ… vì huynh…”

“Cho ta Tâm Đăng.” Hạng Thuật khẽ nói.

Thoáng chốc ánh sáng khắp người Trần Tinh ngược dòng theo Bất Động Như Sơn, trọng kiếm sáng lên biến thành mũi tên, đầu tên chỉ vào Hạng Thuật, Hạng Thuật siết chặt, sau đó ghim thẳng vào ngực mình!

Cả thế giới chợt tĩnh lặng.

Mũi tên sáng rực đâm vào Định Hải châu đen ngòm, khiến nó vỡ ‘rắc’ một tiếng.

Hoa lửa từ Định Hải châu trong ngực Hạng Thuật như được cảm ứng, đột nhiên gia tăng ánh sáng bắn ra khắp nơi, giúp chiếc nhẫn vàng nọ phục hồi ánh sáng, tiếp theo bắn ra một vệt sáng va chạm với đầu tên Kim Cang vang lên một tiếng ‘rắc’.

Định Hải châu nứt rạn, vết nứt không ngừng lan rộng.

Ma tâm lập tức gào lên cuồng loạn!

“Hạng Thuật?” Trần Tinh ngơ ngác gọi hắn.

Định Hải châu vỡ tan, một cơn lốc linh khí ngợp trời quét tới, ngoài vòng bão, núi sông, đất đai, cây cối, người phàm, binh đao đều gãy, Vạn Pháp phục sinh!

Hạng Thuật duỗi tay nắm cổ tay Trần Tinh, kéo cậu vào lòng mình rồi ôm thật chặt, hai người đứng trong vòng xoáy, và rồi chợt có tiếng rồng vang lên, bao quanh họ.

Hạng Thuật ngồi thiền trên tế đàn, tựa như một vị thần chiến tranh diệt ma đầy trang nghiêm, phụ trách bảo vệ Thần Châu. Hắn ôm Trần Tinh, cúi đầu nhìn chăm chú sợi dây đỏ buộc trên tay cậu.

“Đây là chút thời gian sau cùng chúng mình được ở bên nhau.” Hạng Thuật khẽ nói, “Ta muốn nói với đệ, Tinh Nhi.”

“Huynh…” Trần Tinh lầm bầm, “Định Hải châu… huynh… vì sao… lại…”

Ngực cậu bị Bất Động Như Sơn đâm xuyên, khi cậu nói máu không ngừng tuôn ra, trước mắt dần trở nên nhạt nhòa.

Hạng Thuật cúi đầu hôn lên trán Trần Tinh, đột nhiên, cơ thể Trần Tinh bắn ra ánh sao vụn vỡ, chúng bay lên, dường như chẳng muốn rời đi mà cứ luyến lưu quanh hai người họ.

Hắn ngước lên nhìn trời, độc thầm chú văn đã khắc ghi, cơn lốc linh khí tuôn ra ngập trời từ Định Hải châu, gió mang vầng sáng vàng vờn quanh tế đàn, hệt như thủy triều vạn năm không dịch chuyển giữa biển xanh rộng lớn.

Thân ảnh to lớn của Xi Vưu lộ diện, hồn Ma thần cật lực chống lại tác động của linh khí, gã điên cuồng giằng co với cơn lốc, muốn chiếm lấy cơ thể này, quát lên: “Ngu xuẩn cùng cực——!”

Hạng Thuật niệm dứt chú văn, quanh người xuất hiện những phù văn nhấp nháy mới, chúng tụ lại trong cổ trận Triều Tịch, vòng xoay Thái Cực dưới tế đàn bắt đầu xoay tròn.

“Ngươi muốn làm gì?!” Xi Vưu sợ hãi la lên.

Hạng Thuật ngó lơ Xi Vưu, nói với Trần Tinh trong lòng mình: “Tuế Tinh đã rời khỏi đệ, đệ sẽ sống thật lâu, thật lâu, rồi mai này sẽ tìm được một hộ pháp võ thần làm bạn cả đời với đệ.”

Ánh sáng trong mắt Trần Tinh dần tan biến, lúc này đây, Hạng Thuật thò tay vào ngực của linh thể mình, móc ra vòng xoay Triều Tịch, nó lơ lửng trên bàn tay gần như trong suốt của hắn và bắt đầu chuyển động.

Xi Vưu bị một vòng xoáy mạnh mẽ không thể kháng cự lôi tuột ra ngoài trong tức khắc, gã rống lên đầy dữ tợn!

Mạch thiên địa nghịch chuyển!

Trần Tinh cuối cùng cũng nhắm mắt lại, tầm nhìn tối sầm đi.

Trong bóng đêm.

“Này.” Giọng thiếu niên cất lên.

Trần Tinh đột nhiên mở mắt, phát hiện mình đang đứng trong bóng tối.

“Đây là đâu?” Trần Tinh hỏi, “Ta chết rồi ư? Hạng Thuật đâu?”

Một thiếu niên tản ra ánh sáng nhạt xuất hiện trước mặt cậu, ánh sáng ấy không phải Tâm Đăng mà giống ánh sao dịu nhẹ hơn. Thiếu niên trạc tuổi Trần Tinh, y gãi đầu băn khoăn: “Nên nói gì đây? Ta muốn từ biệt ngươi.”

“Ngươi là ai?” Trần Tinh nhìn chung quanh, lại nhìn sang thiếu niên, lập tức hiểu ra, “Ngươi là Tuế Tinh! Mấy lần trước đều là ngươi nói chuyện!”

Thiếu niên tuấn tú cực kỳ, không nho nhã như Trần Tinh mà nét mặt toát lên vẻ anh khí, y cười bảo: “Đúng, ta do kỳ lân sinh ra, sao mệnh thứ tư đang làm nhiệm vụ cho trời, Bá Trọng Thúc Quý, nên họ gọi ta là ‘Tiểu Quý’.”

“Ta sắp chết,” Trần Tinh nói, “vậy nên ngươi cũng sắp đi rồi.”

“Ầy…” Tiểu Quý nói, “chuyện này… nói ra hơi phức tạp, vốn dĩ còn một năm nữa, nhưng Định Hải châu dám cướp của ta một năm, nên là… phải làm sao đây?”

Trần Tinh: “Chờ đã, ta nhớ rồi, Hạng Thuật huynh ấy… là Định Hải châu ư?”

Tiểu Quý không đáp, quan sát Trần Tinh, ra chiều đắn đo. Trần Tinh hỏi tiếp: “Xi Vưu đâu? Gã chết rồi ư?”

Tiểu Quý đáp: “Nói chết cũng được, mà nói chưa chết cũng đúng.”

Trần Tinh: “???”

Tiểu Quý nhoẻn cười: “Ta không nỡ xa ngươi đâu, ngươi là một người phàm hết sức dũng cảm.”

Khóe mắt Trần Tinh lập tức ươn ướt, nhưng ở trạng thái linh hồn thì không rơi nước mắt được, cậu nói: “Cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta lâu như vậy, Tiểu Quý.”

“Sau này sẽ không còn may mắn như thế nữa đâu đó,” Tiểu Quý nói, “ngươi phải chăm sóc bản thân thật tốt. Ấy! Ta nhớ ra rồi, ngươi vẫn còn một pháp bảo mà!”

Trần Tinh: “Thì vậy, nhưng kiếp sau ta sẽ không còn nhớ nữa.”

“Đi đây.” Tiểu Quý nói.

“Đợi đã!” Một tia sáng lóe lên trước mắt Trần Tinh, cậu gọi, “Ta vẫn còn thắc mắc!”

“Ngươi không có gì phải thắc mắc.” Tiểu Quý đáp, sau đó biến mất trước mặt Trần Tinh.

Trong kẽ hở thời gian, bánh xe thời gian khổng lồ luân chuyển suốt vạn năm qua bắt đầu đảo ngược, ngàn vạn sao băng bắn ra từ mạch thiên hạ xuống mặt đất, rồi từ đất nổi lên vô số linh thể bay lên trời! Năng lượng trong mạch thiên địa được kết nối bởi linh khí này và tiếp tục trao đổi với nhau. Trước sức mạnh lớn lao của nhân quả, núi sông chuyển dịch, mặt trời mọc hướng tây và mặt trăng lặn hướng đông, luân phiên đổi dời nhanh chớp nhoáng.

Linh khí phun trào kể từ thời khắc Định Hải châu vỡ tan, miếng hổ phách treo bên hông Trần Tinh rủ xuống.

Hổ phách bị đốt cháy trong cuồng phong, sợi dây đỏ chợt đứt, tro cốt của phượng hoàng sáng lên rồi trôi đi.

Trong cơn lốc linh khí, chiếc nhẫn ngừng xoay, phù văn trên cổ trận Triều Tịch tản ra rồi biến mất, Hạng Thuật dịu dàng đeo nhẫn lên ngón tay Trần Tinh.

“Ta yêu đệ,” Hạng Thuật khẽ khàng, “Tinh Nhi.”

Từ trong cuồng phong chợt vọng tới tiếng phượng hót, Hạng Thuật đột ngột ngẩng đầu.

Phượng hoàng điềm đạm xòe đôi cánh rực lửa che trời, bay lượn trong cơn lốc, mang theo ngọn lửa thiêng thiêu rụi muôn vật, giúp chúng lần nữa tái sinh, nó vẩy ra ánh sáng tựa như ngân hà, như một dải sáng xoay quanh Hạng Thuật.

Sau đó lại lượn thêm một vòng, thu sạch ngọn lửa.

Ngọn lửa tái sinh nhanh chóng tập trung lại chỗ Hạng Thuật, và sau một tiếng nổ lớn, cơ thể Hạng Thuật dấy lửa hừng hực, bụi sáng tụ lại, như một vị Thần Lửa đặt mình ở trung tâm tế đàn!

“Làm phiền ngươi.” Đốm sao xoay quanh tế đàn bắt đầu biến hình, hiện ra thân ảnh thiếu niên, y giơ một tay lên.

“Cái gì?” Hạng Thuật hỏi với vẻ ngờ vực.

“Không nói ngươi.” Tiểu Quý nói, “Chuông đâu!”

Lạc Hồn chung thoắt cái xuất hiện trên tay Tiểu Quý.

“Ding”, cơ thể Hạng Thuật và Trần Tinh cùng chấn động, một con bướm mang ánh sáng xanh lam bay ra từ cơ thể mỗi người.

Cùng lúc đó, lại có thêm ba con bướm sáng bay từ xa tới, rồi chúng nó lần lượt tản đi. Tiểu Quý dang tay trên không, xoay người biến thành lấm chấm ánh sao và bay về trời.

Tất thảy cảnh tượng trong kẽ hở thời gian bắt đầu bay đi như những mảnh vụn đang cháy, cuối cùng biến mất không còn tăm tích.

“Hắn không phải người phàm, trong ba hồn bảy phách có long lực, giống phượng lực, sẽ bài xích với ký ức đã qua, nên ta không xem được.”

Phượng hoàng dứt lời, sau đó vỗ cánh bay đi.

Trong bóng đêm.

“Vĩnh biệt,” Tiểu Quý thấp giọng, “ta về nhà đây. Cảm ơn các ngươi đã mở khóa gông xiềng Vạn Pháp Quy Tịch, bằng không ta sẽ bị nhốt trong thế giới này rất lâu. Thiên Trì à, ta sẽ nhớ ngươi lắm.”

“Đợi đã!” Trần Tinh vội gọi, “Tiểu Quý! Tuế Tinh! Này! Ngươi quay về cho ta! Ta còn chẳng vội đi đầu thai! Ngươi chạy nhanh thế làm gì!”

Trần Tinh chạy trong bóng tối, và rồi như chợt nhận ra điều gì, trước mắt bỗng nhiên đen như mực, đằng xa lóe lên ánh sáng mong manh.

Một con bướm lượn một vòng quanh cậu, sau đó tiến vào cơ thể.

Đó là một cảm giá rất đỗi kỳ lạ, tay, chân và sáu giác quan dường như đã hoạt động trở lại, song trước mắt vẫn tối đen, không trông thấy gì cả.

Ta không chết ư? Trần Tinh đưa tay mò mẫm, lầm bầm: “Đây là đâu?”

“Địa lao.” Chu Tự ở phía sau đáp lại cậu.