Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 2 - Chương 31




Tiết mộ thu mới qua nửa ngày mà đã gặp phiền phức, bầu không khí giương cung bạt kiếm lan tràn giữa Hạng Thuật cùng Xa La Phong. Trần Tinh không ngờ tin Thác Bạt Diễm đến Sắc Lặc xuyên lại được truyền nhanh tới vậy, có lẽ do đám kỵ binh Nhu Nhiên kia vừa về liền thông báo ngay cho Xa La Phong.

Hạng Thuật trầm giọng: "Người đã đi, cấm tất cả võ đấu trong Sắc Lặc xuyên, đây là quy định của Cổ Minh từ bốn trăm năm qua."

Xa La Phong không hề nhân nhượng, cao giọng: "Tiên Ti Thác Bạt thị dâʍ ɭσạи thê nữ người Nhu Nhiên ta, bắt già trẻ Nhu Nhiên ta! Cho dù là bằng hữu của thần y ngươi! Thù tộc không đội trời chung! Đắc tội!" Dứt lời thì mang binh truy đuổi.

Hạng Thuật cũng gầm lên: "Ai dám gϊếŧ người!"

Tiếng quát chấn động như sấm nổ khiến Trần Tinh đau cả tai, hai mắt biến đen suýt tí nữa ngất luôn. Thấy Hạng Thuật giận dữ cỡ đó, đám kỵ binh Nhu Nhiên nhất thời hoảng sợ, đồng loạt lùi ra sau.

"Xa La Phong," Hạng Thuật lạnh lùng nói, "ngươi cứ đi báo thù, nhưng nếu gϊếŧ Thác Bạt Diễm, cả tộc liền cút khỏi núi Âm cho ta, cả đời không được đặt chân vào Sắc Lặc xuyên một bước, xưa nay Đại Thiền Vu nói được làm được."

Xa La Phong thở dốc vì ngạc nhiên, bị nạt một trận thì tỉnh rượu hơn nửa. Trần Tinh toan mở miệng làm dịu bầu không khí, Hạng Thuật lại đưa tay ngăn cậu, nhìn quét sang chúng kỵ binh, ánh mắt toát lên vẻ uy nghiêm.

Đại quốc là chính quyền chia cắt do tổ phụ Thác Bạt Thập Dực Kiền của Thác Bạt Diễm cùng Thác Bạt thị phía Đông Bắc gầy dựng vào rất nhiều năm về trước, sau đó bị Phù Kiên tiêu diệt. Mạo hiểm đắc tội Đại Thiền Vu đặng đuổi theo báo thù một tên hậu nhân hiển nhiên không hề có lợi. Sau khi đám kỵ binh tỉnh rượu thì đồng loạt nháy mắt với Xa La Phong, ra hiệu cho hắn bỏ qua đi.

"Thuật Luật Không, ngươi... ngươi..." Xa La Phong giận quá mà cười, căm phẫn nói, "ngươi thực sự cho rằng Nhu Nhiên sợ ngươi ư!"

"Ngươi đi," Hạng Thuật nói, "không được ở lại cho đến khi mặt trời mọc."

Ở Sắc Lặc Cổ Minh có gần sáu vạn người Nhu Nhiên, nếu bị trục xuất hết sẽ chẳng còn là việc nhỏ nữa. Có không ít người trên bình nguyên nghe cãi vã, bèn nhao nhau tụ lại xem, Hạng Thuật không hề tỏ ra nhượng bộ, chỉ tay ra hội trường tiếp tục nói: "Đây là con đường do chính ngươi chọn, ta đếm đến ba, hoặc mang binh đi báo thù, hoặc về ăn lễ, ba."

Xa La Phong hung hăng ném binh khí xuống đất, phóng ngựa tách ra khỏi đám đông, chúng Hồ tranh nhau chen lấn nhường ra một lối đi. Chẳng mấy chốc, kỵ binh Nhu Nhiên đã rút đi sạch sành sanh.

Thấy Xa La Phong đi về phương Bắc, Trần Tinh lại thấy lo lắng. Sau khi đám đông tản đi, Hạng Thuật triệu một người Thiết Lặc đến, thấp giọng phân phó, Trần Tinh nghe hiểu được đại khái, đó là phái một đội kỵ binh đuổi theo, hộ tống Thác Bạt Diễm cho đến khi đối phương vào Trường Thành, đỡ phải bị Xa La Phong đuổi kịp báo thù.

Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cảm tạ."

Hạng Thuật không đáp, mang sắc mặt âm trầm xoay người bỏ đi, để lại Trần Tinh muộn phiền đứng đó một lúc, bỗng nhận ra rằng, dù tiết mộ thu náo nhiệt phồn hoa cách mấy cũng không cách nào làm nguôi đi cảm giác tịch mịch hoang hoải trong lòng, cậu lê đôi chân nặng trĩu quay về trướng.

Hạng Thuật vào vương trướng trước, Trần Tinh vén màn tiến vào, trong trướng khá lộn xộn, rõ ràng Xa La Phong đã tới đây mang đồ để trong trướng Hạng Thuật mấy ngày qua đi hết, Hạng Thuật chứng kiến cảnh này rõ ràng tức anh ách lên.

Trần Tinh không nói gì, cúi người thu dọn, đoạn bảo: "Thác Bạt Diễm là bằng hữu của ta, xin lỗi vì đã mang phiền toái đến cho ngươi."

Hạng Thuật nói: "Xa La Phong lúc nào cũng vậy, đợi qua dăm bữa nữa sẽ nghĩ thoáng hơn, rồi hắn sẽ đến xin lỗi ngươi."

Trần Tinh nhớ lại việc ở hội trường hôm nay, nói: "Ta mua được con ngựa, mai sẽ đi đổi chút thức ăn với người trong tộc của ngươi, rồi mang đủ y phục chống lạnh, sau đó khởi hành lên phương Bắc."

Hạng Thuật ngồi thẳng trong trướng im lặng không đáp, Trần Tinh dần hiểu được rằng, Sắc Lặc Xuyên tuy có đẹp thật, nhưng vẫn không phải cố hương của cậu. Mặc dù tộc nhân của Hạng Thuật nhiệt tình, song chung quy cũng không phải người cùng tộc với cậu. Sống một tháng ở Sắc Lặc xuyên, cậu dần dần ngộ ra, có lẽ phía Nam Trường Giang với ruộng bậc thang xanh biên biếc, oanh hót khắp chốn kia mới là nơi cậu nên đến.

Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, hệt như tỏ tường cậu đang nghĩ gì trong lòng.

Trần Tinh dọn trướng một cách đơn giản cho Hạng Thuật, nói: "Ta ở càng lâu, sợ sẽ khiến ngươi càng thêm khó xử, nên thôi cút đây."

Hạng Thuật: "..."

Trần Tinh rót cho mình một bát trà sữa, ngồi xuống suy tư, đoạn gãi đầu bảo rằng: "Ngươi cũng quên chuyện hộ pháp đi. Ngươi là Đại Thiền Vu, có trách nhiệm của mình, đâu thể lưu lạc tứ phương như ta, có rất nhiều người cần đến ngươi. Như ta đây, trước giờ may mắn lắm, nên ngươi đừng lo nhé."

Hạng Thuật vẫn trầm mặc như trước, Trần Tinh kiểm kê gói thuốc cậu mang theo bên người, cất chủy thủ đi, trải bản đồ ra xem thật tường, lại đối chiếu với tấm da dê do Hạng Thuật vẽ lại, dựa vào địa hình núi non sông suối ở tái ngoại mà đoán vị trí của eo sông và hồ nước lớn, tiến thẳng lên phía Bắc theo chỉ thị của địa đồ và sao Bắc đẩu, biết đâu may mắn sẽ gặp được người A Khắc Lặc, mình cũng đã học được kha khá tiếng Hung Nô, lúc đó hỏi đường họ là được, tuy rằng con đường sau này có lắm gian truân, nhưng ít ra vẫn có hy vọng.

Cậu không thể kéo dài thêm nữa, chỉ mong trước đầu xuân năm sau sẽ tìm được Định Hải châu trong truyền thuyết. Sớm ngày làm sáng tỏ nỗi băn khoăn, để cậu có thể yên tâm về phía Nam chờ chết.

Hoàng hôn phủ xuống, tiếng hoan hô truyền vào từ bên ngoài, Trần Tinh dõi mắt nhìn, không ngờ tuyết rơi rồi!

"Hạng Thuật! Tuyết rơi kìa!" Trần Tinh quay lại trướng, chỉ tay ra ngoài nói với Hạng Thuật.

Hạng Thuật cau mày quan sát Trần Tinh, mặt mày cứ hậm hực.

Tuyết rơi ngày càng nhiều, trận tuyết đầu mùa chớm thu năm nay cuối cùng cũng đến, gió Bắc kêu gào cuốn tuyến lớn như lông ngỗng rải khắp Sắc Lặc xuyên. Hội lửa trại được dời vào trong trướng, Trần Tinh ngồi một mình trong vương trướng nhìn đằng trước một hồi, sau đó có người mang cơm tối đến, nếm qua quýt xong, Hạng Thuật vẫn còn thả hồn nhìn ngoài trướng, Trần Tinh uống chút rượu, đã quen với thái độ người sống chớ gần của Hạng Thuật, bèn nằm lên giường con của mình, đắp chăn lông cừu mỏng lên ngủ.

"Ngươi đi không được rồi," cuối cùng Hạng Thuật cũng mở miệng, "tuyết lớn, phương Bắc chặn lối đi, chỉ có thể đợi tới đầu xuân."

Trần Tinh không nghe thấy, gió liên tục lọt vào đáy trướng, chăn len lại mỏng, luồng khí lạnh ùa tới ngay trong đêm, nửa đêm Hạng Thuật tỉnh giấc vì lạnh, thấy vậy bèn đắp thêm cho cậu hai lớp chăn.

Sớm hôm sau, bên ngoài phủ tuyết trắng xóa, chút khó chịu trong lòng Trần Tinh nhất thời được cuốn sạch.

"Trời ơi 一一!" Trần Tinh lấy làm kinh ngạc.

Núi sông, đại địa và thảo nguyên, khắp chốn đọng một lớp tuyết thật dày, nom như con đường được vẩy ánh sáng bạc giữa đất trời. Mặt trời chói chang nhô cao vạn trượng, chiếu lên nền tuyết lấp lánh ánh sáng. Qua một đêm, mặt suối đông thành một lớp băng mỏng, có mấy người Hồ dậy sớm đang phá băng bên suối cho ngựa uống nước.

Trần Tinh hắt hơi một cái, mũi hơi nghẹt, còn Hạng Thuật không biết đã đi đâu.

"Đẹp quá đi!" Trần Tinh thì thầm, vội vàng rửa mặt, thấy trên bàn đã bày sẵn điểm tâm, sau khi ăn xong bèn trùm áo lông dày cộm, bước sâu bước nông ra ngoài, trong một đêm cả Sắc Lặc xuyên đều thay đổi dáng hình, đẹp như tiên cảnh vậy.

"Hạng Thuật!" Trần Tinh đứng trên sườn núi, gọi với xuống.

Hạng Thuật mặc áo choàng lông hổ cừu dài qua gối, đai lưng ôm lấy vòng eo thẳng, người cao ngong ngỏng, đội mũ đuôi chồn, đang phân phó cho một nhóm người Thiết Lặc, võ sĩ Thiết Lặc đang dẫn ngựa vận chuyển trướng và vật tư, dường như sắp sửa ra ngoài buôn bán. Lúc nghe tiếng gọi, Hạng Thuật liền quay sang dòm Trần Tinh, nhìn Trần Tinh môi hồng răng trắng dưới ánh mặt trời mà lòng khẽ rung động.

Hạng Thuật ra dấu tay kêu Trần Tinh đợi trên đó, rồi xoay người đi lên.

"Đưa ngươi đi trượt tuyết nhé?" Hạng Thuật bảo, "Hôm qua lo ăn lễ chưa chơi."

Đánh một giấc khiến tâm trạng Trần Tinh khá hơn nhiều, cậu cười nói: "Được."

Cậu định mai khởi hành, nếu đã là ngày cuối, chí ít cũng phải giữ lại chút kỷ niệm đáng nhớ. Vì vậy Hạng Thuật vác một tấm khiên của kỵ binh, dẫn Trần Tinh lên sườn núi, đạp một chân lên khiên.

Trần Tinh: "..."

Hạng Thuật: "Lên nào, ôm chặt ta từ sau."

Trần Tinh: "Vầy sao chơi? Sẽ rớt xuống đó! Ngay cả dây thừng cũng không có?! Đạp hụt một phát là lăn xuống luôn!"

Hạng Thuật mất kiên nhẫn: "Phế vật! Lên lẹ!"

Khiên kỵ binh không lớn, Trần Tinh thử đạp đạp, Hạng Thuật vòng hai tay ra sau, tóm chặt tay cậu kéo mạnh về phía mình, bảo cậu ôm chặt. Rồi nghiêng người đạp khiên, trượt cái vèo xuống!

"A a a 一一" Trần Tinh cùng Hạng Thuật lao vụt từ trên vách núi xuống, trái tim suýt tí nữa vọt ra khỏi cổ họng, Hạng Thuật đạp lên đuôi khiên, bật lên, mang cậu bay trên trời, rồi bình yên đáp xuống đất.

Trần Tinh: "..."

Hạng Thuật: "Vòng nữa?"

Trần Tinh nghĩ lại còn rùng mình, nhưng kíƈɦ ŧɦíƈɦ ghê gớm, dốc cao chót vót, chẳng khác cảm giác nhảy vách núi là mấy.

"Vừa rồi ta không mở mắt..." Trần Tinh nói.

"Nhát." Hạng Thuật giễu cợt, huýt sáo gọi ngựa tới, phi người lên ngựa, mang Trần Tinh lên một con dốc còn cao hơn ban nãy, Trần Tinh ngó xuống, thấy dài chừng ba dặm là chân đã mềm nhũn ngay.

"Lần này ngươi đứng trước," Hạng Thuật nói, "mở to mắt ra!"

Trần Tinh la hét ầm ĩ: "Oa a a a 一一"

Sau đó lại bị Hạng Thuật khăng khăng ôm lấy, lao thẳng xuống dưới. Nhưng vào đoạn ngắn sau cùng, Trần Tinh bỗng quay đầu nói với Hạng Thuật: "Hạng Thuật, ngày mai ta..."

Lúc ngoảnh đầu, môi hai người suýt nữa chạm vào nhau, Hạng Thuật thình lình trượt chân, Trần Tinh đứng không vững, bị tấm khiên mang bay ra ngoài ngã vào đống tuyết.

"Ha ha ha ha 一一" Trần Tinh bò dậy khỏi mặt tuyết, cười nhạo Hạng Thuật, "Có phải ngươi mới đỏ mặt không!"

Hạng Thuật hấp tấp đứng dậy, giận dữ nói: "Ngươi làm gì đó!"

Trần Tinh vội khoát tay nói xin lỗi, nghĩ thầm, không ngờ người như Hạng Thuật lại thẹn thùng khi tiếp xúc gần với người khác, còn đỏ mặt nữa chứ! Hôm suýt bị Xa La Phong hôn, hắn phản ứng còn gắt hơn bây giờ.

Trần Tinh nhặt khiên lên, hỏi: "Thêm lần nữa không?"

Hạng Thuật đón lấy, lúc đi tới chỗ để ngựa thì thấy Xa La Phong từ hướng khác tới đây, đang đứng một mình trên đất trống nhìn hai người họ từ đằng xa.

Hạng Thuật ra hiệu cho Trần Tinh, ý là "Thấy chưa? Ta nói đúng không?"

Xa La Phong: "Ném tuyết không?"  

Hạng Thuật dòm Xa La Phong, hỏi: "Tỉnh rượu rồi à?"

"Được rồi! Được rồi!" Xa La Phong xua tay, bỗng nhiên mỉm cười.

Hạng Thuật đẩy Trần Tinh lên ngựa, còn mình thì ngồi đằng sau, vác khiên trên lưng, hai tay vòng qua hông Trần Tinh, giật dây cương cùng nhau lên núi, đi được vài bước thì ngoảnh đầu nhìn.

Bấy giờ Xa La Phong mới hậm hực đi tới, lúc này, người Thiết Lặc, Nhu Nhiên, Hung Nô, v.v... qua một đêm say cuối cùng cũng tỉnh, từng người vác khiên lên núi đi theo Đại Thiền Vu, bù đắp cuộc chiến trượt tuyết không thể chơi trong tiết mộ thu. Hơn một nghìn người trượt từ đỉnh xuống vách núi, tình cảnh khá là hoành tráng. Hạng Thuật đỡ Trần Tinh để cậu trượt đằng trước, Xa La Phong thì đuổi theo sau.

"Xa La Phong!" Trần Tinh ngoảnh đầu, Hạng Thuật cưỡng ép xoay đầu cậu về, nói: "Lo nhìn đằng trước!"

Xa La Phong vẫn không thèm đáp, chơi thêm mấy lần nữa. Người tới ngày càng nhiều, nam nữ có đủ, hơn vạn người bắt đầu sôi nổi chơi ném tuyết dưới chân núi.

Trần Tinh bị Xa La Phong chọi tuyết trúng mấy lần, lập tức phát hiện địch ý của hắn, lúc nhìn Xa La Phong, hắn còn cười đầy khiêu khích, ý đồ rất rõ: ngươi cướp an đáp của ta.

"Ta về trước đây!" Trần Tinh chẳng biết nói gì hơn, bèn bảo với Hạng Thuật: "Các ngươi chơi đi!"

Hạng Thuật cũng nhận ra điều đó, cầm nắm tuyết trong tay suy tư, Trần Tinh vừa bỏ đi, Hạng Thuật nhìn thoáng qua Trần Tinh, rồi lại quan sát Xa La Phong, khẽ mỉm cười. Xa La Phong làm dáng, mỉm cười với Hạng Thuật dưới ánh mặt trời, hệt như một đứa trẻ to xác không biết âu lo.

Hạng Thuật vứt nắm tuyết xuống đất, xoay người bỏ đi.

Trần Tinh quay về vương trướng, đầu óc không còn tỉnh táo, thế mới biết đêm qua bị cảm lạnh mất rồi, vì vậy nghiền nhỏ một viên thuốc, rót nước ấm uống vào, sau đó nằm lên giường nghỉ ngơi.

Không lâu sau, Hạng Thuật bưng một bát đồ ngọt do người Thiết Lặc nấu vào, đây là phong tục Xuyên Hạ, vào tuyết đầu mùa sẽ uống đường đỏ hầm gừng đen kèm bánh ngọt, thấy Trần Tinh thế kia thì cau mày hỏi: "Phong hàn?"

"Ừ..." Trần Tinh ngửi thấy mùi gừng, biết là thức uống chống lạnh bèn gắng gượng ngồi dậy uống hết, "ra mồ hôi sẽ khỏe lên."

Hạng Thuật nói: "Đại phu mà còn bệnh."

Trần Tinh: "Đại phu đương nhiên cũng bệnh, đâu bách độc bất xâm giống ngươi."

Hạng Thuật ngồi trong trướng, lại khịa cậu: "Ngươi là thầy trừ tà mà? Tâm Đăng đâu?"

Trần Tinh bất lực, đáp: "Tâm Đăng chỉ là pháp lực, không phải có nó hộ thể là sẽ trường sinh bất lão, tính ra, cũng vì dùng pháp lực của Tâm Đăng nên ta mới suy yếu thế này. Ta cũng muốn được khỏe mạnh như các ngươi, sức người Hán không tệ đâu nhá."

Sức người Hán không yếu là thật, dù đã qua mấy trăm năm, nhưng vào thời Vũ đế tại triều, quân đội lớn mạnh của các tộc Hồ ở quan ngoại vẫn phải hết sức kiêng dè. Ý Trần Tinh là, thể chất ta tệ thật, nhưng ngươi không thể đánh đồng tất cả người Hán với ta. Huống chi vì Tâm Đăng, cậu đã phải sử dụng pháp thuật từ bé, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ hao tổn tâm thần và gân mạch của cậu, nên cơ thể mới nát như bây giờ.

Trần Tinh giải thích không đầu không đuôi mấy câu, lại nằm sấp mà ngủ, ra hết mồ hôi thì mai sẽ ổn thôi.

Vậy nên Hạng Thuật cũng không ra ngoài, hôm nay dậy quá sớm nên lúc này cũng nằm xuống chợp mắt. Chạng vạng, màn trời u tối kéo theo gió lạnh thấu xương, bão tuyết lại nổi lên.

Xa La Phong vượt tuyết đến đây, nói vọng từ ngoài trướng: "An đáp, ra ngoài nói chuyện."

Hạng Thuật nhìn thoáng qua Trần Tinh, đứng dậy ra ngoài vì sợ đánh thức cậu.

Trần Tinh đang ngủ nhưng chẳng biết vì sao, có lẽ ông trời muốn cậu nghe đoạn đối thoại này nên liền thức giấc, tinh thần còn tỉnh táo gớm. Xa La Phong nói tiếng Nhu Nhiên, Trần Tinh ở Sắc Lặc xuyên một quãng thời gian nên cũng học được chun chút, có thể phỏng đoán được đại ý là, Xa La Phong không ưa cậu.

"Có chuyện thì ra ngoài nói." Hạng Thuật xoay người toan bỏ đi, "Hay ngươi muốn đánh một trận?"

"Ta nói chuyện ngay trong nhà mình, còn phải tránh tên người Hán kia?!" Xa La Phong nói.

Hạng Thuật: "..."

Hạng Thuật bắt đầu lộ rõ tức giận, Xa La Phong tiếp tục nói: "An đáp, đến cùng ngươi đã bị người Hán kia xúi giục đến mức nào rồi?!"

Hạng Thuật cả giận: "Câm miệng! Xa La Phong! Là y đã cứu mạng ngươi!"

Xa La Phong cũng gầm lên: "Lấy mạng ra áp chế ta? Có phải ta nên đưa mạng cho nó luôn không!" Dứt lời, hắn rút chủy thủ, quơ dao trước bụng mình, quát: "Bảo nó cút khỏi Sắc Lặc xuyên của ta!"

Trần Tinh lập tức ngồi dậy, nghĩ thầm có lẽ mình nên ra ngoài nói gì đó, bằng không người ngoài như mình châm ngòi tình cảm của Hạng Thuật và Xa La Phong thì không được hay cho lắm.

Hạng Thuật muốn tiến lên cướp chủy thủ trong tay Xa La Phong, đột nhiên ngừng lại.

Trong cuồng phong bạo tuyết, vài kỵ sĩ Thiết Lặc dẫn theo một người Hồ tiến vào thung lũng.

"Tộc A Khắc Lặc cho người mang tin cầu kiến Đại Thiền Vu 一一" Người dẫn đầu hô to.

Trần Tinh lập tức vén màn, bước ra khỏi vương trướng, nhìn Hạng Thuật.

"Vào đi," Hạng Thuật nói, "ngươi còn chưa khỏi bệnh."

Sắc mặt Xa La Phong khó coi vô cùng, Hạng Thuật thấy Trần Tinh đã thức bèn ra hiệu cho mọi người vào nói chuyện.