Định Chế Hạnh Phúc

Chương 1




Edit: Mụi

Beta: Sen

Ngày 11 tháng 8 năm 2005, ở Trung Quốc ngày Thất tịch được coi như ngày lễ tình nhân, đó cũng là lần đầu tiên Đường Tuyền gặp được Kiều Tễ Hàm.

“THÔNG BÁO TUYỂN DỤNG BẠN GÁI TẠM THỜI

Yêu cầu:giới tính nữ, quốc tịch Trung Quốc, dưới 23 tuổi, cao trên 1m72, cân nặng dưới 50kg. Có khả năng giao tiếp tiếng Anh lưu loát, ngũ quan xinh xắn, khí chất hơn người.

Địa điểm phỏng vấn: bể bơi tầng 9 tại Hoa Tư Quốc Tế, vui lòng mặc đồ bơi đến phỏng vấn.

Bất luận phỏng vấn thành công hay thất bại đều nhận được 1000 nhân dân tệ tiền lương. Số điện thoại liên hệ: 1380×113333, gặp Lý tiên sinh.

Tiền lương trả trực tiếp.”

Có lẽ do sự khác biệt văn hóa giữa phương Tây và phương Đông, Đường Tuyền cũng không cảm thấy cảm thấy bài quảng cáo này quá hoang đường,ngược lại còn cảm thấy có thể thử một lần.

Một ngày cuối tháng 7, thông qua số điện thoại trên mạng, cô liên lạc với Lý tiên sinh, nghe ra được đó là một người đàn ông trẻ tuổi, hơn nữa người đó còn có một giọng nói rất ấm áp, qua đó cô biết được tên của anh ta là Lý Thiên Dịch. Sau khi nghe xong yêu cầu của Lý tiên sinh, Đường Tuyền đọc một đoạn thơ của Shakespeare bằng tiếng Anh cho anh ta nghe, cuối cùng Lý tiên sinh chấp nhận để cô được phỏng vấn. Vào 1 giờ ngày 11 tháng 8, tại đại sảnh của Hoa Tư Quốc Tế, nói tên của anh ta với bảo vệ, cô sẽ được bảo vệ dẫn đến hồ bơi để tiến hành phỏng vấn.

Internet đúng là một thứ hay ho, thông qua nó mà thời gian Đường Tuyền ở Mỹ có thể tìm ra được thông tin người ở thành phố D xa xôi, lại tìm được một công việc rất tốt.

Đóng máy tính, Đường Tuyền đem nó trả lại cho cô bạn Amy cùng phòng. Nhân lúc Amy ra ngoài, Đường Tuyền rời khỏi căn nhà trọ mình gắn bó 2 năm nay, mang tất cả hành lý, không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi nước Mỹ.

Rất nhanh sẽ tới sinh nhật 22 tuổi của Đường Tuyền, đã đến lúc cô nên trở về sau 16 năm sống nơi đất khách quê người. Đường Tuyền có một giáo viên dạy tiếng Trung rất giỏi, hơn nữa lại đặc biệt yêu thích văn hóa Trung Quốc, bởi thế cho dù từ lúc 6 tuổi cô đã được tiếp nhận nền giáo dục nước Mỹ nhưng trong cô vẫn là người Trung Quốc trăm phần trăm(*), hơn nữa từ nhỏ cô đã từng thề đời này chỉ gả cho một người đàn ông Trung Quốc, anh ấy là người hùng trong lòng cô, là ông trời đã ban cho cô, hiện giờ đang ở Trung Quốc đợi cô, cho nên Đường Tuyền không thể chờ đợi lập tức quay về, “Thành phố D—- tôi tới đây!!”. Đường Tuyền phấn khích hét to trong lòng.

(*) Bên bản cv là bất chiết bất khấu: không hơn không kém; đặc; mười phân vẹn mười; chính cống; hoàn toàn là; trăm phần trăm là; tuyệt đối

Thành phố D là thành phố biển đẹp nhất ở phía Đông Bắc Trung Quốc, tại một trong số ít các trung tâm mua sắm cao cấp ở đây, dưới ánh đèn sáng rực của thư phòng, một người đàn ông ngồi trước máy vi tính mười ngón tay không ngừng lướt nhanh trên bàn phím, mà ở phía đối diện anh ta là một người đang hưng phấn trừng mắt nhìn điện thoại cười lớn.

“Ha ha ha, hay quá, vậy mà có người đồng ý đến phỏng vấn.”

“Đến giờ vẫn không có ai gọi điện cho cậu là vì các mẫu quảng cáo lừa đảo trên mạng bây giờ nhiều vô số kể. Bình thường các cô gái sẽ không tin vào mấy mẫu quảng cáo như vậy mà gọi điện đến đâu.” Giọng nói trầm phát ra từ người đàn ông đang cúi đầu làm việc, tóc mái hơi dài che khuất ánh mắt của anh, anh đang nhập password định sẽ xóa mấy mẫu tuyển dụng bạn gái hoang đường của Lý Thiên Dịch. Ấy vậy mà vừa đăng nhập vào tài khoản, bên trong còn chứa rất nhiều mẫu quảng cáo tương tự chưa được đăng, nhiều đến nỗi khiến người ta nhìn vào cũng đều muốn hoa mắt chóng mặt.

#

“NO, NO, NO. Đúng là tiêu chuẩn của mình rất cao. Nhưng cậu không nghe sao? Phát âm tiếng Anh của cô ấy rất chuẩn! Nhất định là một sinh viên rất ưu tú ” Lý Thiên Dịch là người một mực tin tưởng sẽ có kỳ tích xảy ra, đương nhiên, bản thân anh cũng có chút mong đợi vào cái kỳ tích kia. Bất quá anh cũng quên rằng đầu dãy số kia là mã của số điện thoại quốc tế.

“OK. Good luck!”

Giữa trưa ngày 11 tháng 8, sau chuyến bay chuyển tiếp từ Hàn Quốc, cuối cùng cô cũng trở lại thành phố D.

Vừa xuống máy bay, Đường Tuyền ngay lập tức cảm nhận được hương vị của biển, trước đây cô chưa bao giờ đặt chân tới thành phố D, nhưng đối với cô mà nói nó là một sự thân thiết không gì so sánh được. Cố gắng hết sức để học tập, giành lấy được phần học bổng cao nhất, không ngừng cố gắng để được tốt nghiệp sớm,cô không thể uổng phí 7 năm đã bỏ ra mà không thể tốt nghiệp, dù học tại Viện Y Học Mỹ cũng không thể bỏ ra 7 năm mà không được tốt nghiệp, vì vậy trong 3 năm thực tập ở bệnh viện, cô chỉ dùng thời gian 1 năm, nhanh chóng thi đậu để lấy được “Giấy phép hành nghề bác sĩ”.

Bất quá bỏ qua công việc làm bác sĩ ở Mỹ, cơ hội nhận được lương cao, bỏ qua nhiều cơ hội học tập và những ưu đãi cao trong công việc của các bệnh viện tốt trong nước, lại đến thành phố D làm việc. Bởi vì nơi đây là tình yêu, là linh hồn của của cô; trong suốt 16 năm qua, ước nguyện duy nhất của cô là được đến thành phố D sinh sống. Làm bác sĩ là nghe theo lời của mẹ Đường Tuyền, nhưng nó chưa bao gờ là ước mơ của cô…

Cầm địa chỉ nhà đã thuê trước trên mạng, Đường Tuyền bắt xe đi đến tiểu khu Quan Lan nằm ở lưng chừng đồi núi, đối diện với biển, rộng khoảng chừng 85m2, tiền thuê mỗi tháng là 1000 tệ, hơn nữa nơi này cách bệnh viện cô sắp vào làm rất gần, đi bộ khoảng 20 phút liền đến.

“Cô gái, có phải cô là người nước ngoài không?” Dì Vương là chủ nhà cho thuê, thông qua sự giới thiệu của người môi giới nhà đất, dì xác nhận lại thân phận của Đường Tuyền thêm lần nữa. Bởi vì cô không có quốc tịch Trung Quốc, ngay cả số điện thoại ở Trung Quốc cũng không có. Hơn nữa dì Vương không biết giấy chứng minh thư sặc sỡ của Mỹ mà Đường Tuyền đưa ra, còn có hộ chiếu, dì nói dì không nhìn ra được là thật hay giả.

“Dì Vương, cháu là người Trung Quốc, hơn nữa cháu còn là bác sĩ.” Đường Tuyền giải thích rõ ràng, đồng thời nở một nụ cười, lấy ra một loạt bản sao giấy tờ được nhận làm việc ở bệnh viện lớn nhất thành phố D.

Cuối cùng, sau hơn 2 giờ được người môi giới giúp đỡ, gọi n cuộc điện thoại, Đường Tuyền phải đóng trước 1 năm tiền thuê nhà, dì Vương hơn 50 tuổi mới đồng ý để cô thuê. Hơn nữa trước khi kí hợp đồng còn nói với cô rất nhiều rất nhiều những việc làm cần phải chú ý, còn có ba nguyên tắc tuyệt đối không làm, vân vân

“Dì Vương, nơi này cách Hoa Tư Quốc Tế xa không?” Người môi giới rời khỏi, Đường Tuyền đến gần dì Vương hỏi thắc mắc, bắt chước mọi người tìm sự giúp đỡ, cũng là một trong những tính cách của cô nhiều năm qua.

“Không xa, nơi đó nằm ngay trung tâm thành phố, đi xe chỉ khoảng 15 phút. Chỗ đó là khu nhà sang trọng nhất thành phố D, cô có bạn bè ở đó à?” Dì Vương bắt đầu khai triển tính nhiều chuyện của mình như mọi lần.

Đường Tuyền nghe vậy liền trả lời bằng một lời nói dối đầy thiện ý. “Đúng vậy, con phải đi thăm một người bạn.” Cô quyết định không thể nói ra chuyện mình nhận công việc làm ” Bạn gái tạm thời” của người ta, như vậy chắc chắn bản hợp đồng vừa ký sẽ bị hủy.

Lúc dì Vương rời khỏi đã là 12 giờ rưỡi, không có thời gian sắp xếp hành lý và thay quần áo, Đường Tuyền nhanh chóng lấy bộ đồ bơi hai mảnh màu trắng bỏ vào ba lô, chạy nhanh xuống lầu đến cửa hàng KFC phía đối diện mua đồ ăn.

Tay phải cầm một cái hamburger gà cay, tay trái cầm thêm ly coca, Đường Tuyền cũng không tốn nhiều công sức để bắt taxi, nói bác tài chở cô đến cửa đại sảnh của Hoa Tư Quốc Tế, sau đó ở trên xe giải quyết hết phần đồ ăn trưa.

Áo sơ mi trắng khoác ngoài phong cách đi biển, bên trong là áo chẽn chữ T, quần dài màu đỏ nóng bỏng, trên vai đeo balo màu hồng, tóc đuôi ngựa buộc tùy ý, khắp người Đường Tuyền đều tràn đầy ánh mặt trời, thời điểm vừa bước vào đại sảnh Hoa Tư Quốc Tế, một gã an ninh nhìn thấy liền tiến tới bắt chuyện

“Xin chào, tiểu thư, cô muốn lên tầng mấy?” Mỗi chủ nhà anh ta đều rất quen thuộc, hiển nhiên gương mặt của cô là một người xa lạ.

“Xin chào.” Đường Tuyền cười nói, “Tôi tìm Lý Thiên Dịch tiên sinh, anh ta nói chỉ cần nói tên anh ta ra, sẽ có người dẫn tôi đến gặp mặt anh ta.”

Người trước mặt cư xử rất đúng mực, nhưng Đường Tuyền vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh ta. “Đúng vậy, đúng vậy. Lý tiên sinh đang chờ cô, mời cô theo tôi.” Anh ta cúi người, bày ra một tư thế mời.

Theo anh ta đi qua một khu đại sảnh xa hoa, đi đến một căn phòng rộng lớn màu trắng được thiết kế theo phong cách Bắc Âu, cách một cánh cửa sổ thủy tinh sát đất, Đường Tuyền thấy được một cái bể bơi rất rộng, không quá nhiều người, chỉ có một vài người phụ nữ cùng trẻ em đang nghịch nước. Nhưng bảo vệ cũng không dừng lại, mà dẫn cô đến đến thang máy, thẳng đến khi gặp được một cánh cửa màu vàng mới dừng lại, ấn nút rồi bước ra.

“Không phải gặp ở hồ bơi lúc nãy sao?” Đường Tuyền thắc mắc, ngón tay chỉ về hướng hồ bơi vừa đi ngang qua. Vừa dứt lời liền hối hận, bởi vì thông báo trên quảng cáo có nhắc đến, nơi hồ bơi phỏng vấn nằm ở khu vực tầng 9, người có đầu óc sao lại hỏi loại vấn đề vô nghĩa ngày được chứ?

“Hồ bơi lúc nãy là hồ bơi chung của toà nhà, Lý tiên sinh ở hồ bơi VIP trên tầng 9 chờ cô. Từ tầng 10 đến tầng 13 là hồ bơi tư nhân của tám nhà đầu tư. Anh ta giải thích mọi chuyện rõ ràng, nói rõ bạn trai tương lai của cô —– Lý Thiên Dịch là một trong các nhân vật đứng đầu ở trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố D này

Bước chân ra khỏi thang máy là những tấm thảm họa tiết cầu kì theo phong cách Bắc Âu, cứ cách một khoảng lại có một bình hoa được làm theo phong cách phương Tây, tất cả đều là hoa tươi, có lẽ vì vậy nên đi đến đâu cũng nghe thoang thoảng hương bách hợp đầy trong trẻo.

“Tiểu thư, phòng thay đồ không khóa nên cô có thể tùy ý sử dụng.” Bảo vệ chỉ dẫn cô đến cửa rồi dừng lại, anh ta tốt bụng dặn dò, sau đó rời đi.

Đường Tuyền cũng không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng thay quần áo, tự mình bước ra ngoài, vào khu vực hồ bơi dành cho khách VIP.

Phía bên phải là một hồ bơi đạt chuẩn quốc tế, không quá xa hoa, nhưng vô cùng sạch sẽ, nơi này nếu có thêm vài vận động viên có thể tổ chức một cuộc thi đấu lớn, mang tính quốc tế. Có điều bên trong cái hồ bơi lớn này lại không có bóng người, chỉ có những ánh nắng lềnh bềnh phát quang trên mặt nước.

Bên trái là một quầy bar dài, có đủ mọi loại đồ uống, rượu; nhưng cũng không có một bóng người, càng làm tăng thêm vẻ trống vắng. Cách quầy bar không xa, hai người đàn ông nằm trên hai chiếc ghế dài kế nhau, đang khẽ giọng nói chuyện, cô vừa bước vào, hiển nhiên bị bọn họ phát hiện, nếu trong cùng một không gian rộng lớn, chỉ có ba người, liền một âm thanh nhỏ cũng sẽ cảm nhận được.