Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 971: Thâm sâu trong lời nói là vẻ đố kỵ.   




Vân Thụy hiểu rất rõ, lần này có rất nhiều yêu nghiệt đến chữa bệnh cho chị gái Vân Thanh Thanh của mình nhưng trong đó chỉ có Giang Tiễn và Gia Cát Dịch là được nhà họ Vân coi trọng.



Còn những yêu nghiệt khác phần lớn đều có thiên phú võ đạo ổn chứ không có liên quan quá lớn đến việc cứu người.





“Anh Giang! Anh Gia Cát! Hắn lợi hại lắm, liền lúc giết chết bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ chỉ trong giây lát. Vậy mà các người không có hứng thú gì sao?”, Vân Thụy nhỏ giọng nói, đôi mắt nhỏ nhìn về phía Tô Minh, nói với vẻ hứng thú.



Vân Thụy là kẻ cuồng võ đạo nên rất có hứng thú với võ đạo.



Nhưng cậu ta rất có tầm nhìn. Dù sao thì bên cạnh cậu ta cũng có chị gái Vân Thanh Thanh nhỏ tuổi đã được chọn là người kế thừa Võ Tông, vậy thì làm sao người khác có thể lọt vào mắt xanh cậu ta được?



Ngoài chị gái ra thì cậu ta vốn chỉ khâm phục và có cảm giác muốn khiêu chiến với Tiêu Nguyệt- môn chủ như trên trời rơi xuống của Thần Thường Môn.



Bây giờ lại xuất hiện một người nữa.



Cảnh giới Động Hư trung kỳ mà giết chết bốn cảnh giới Chân Vương hậu kỳ trong mấy giây, đúng là kinh khủng.



“Cũng được”, Gia Cát Dịch chỉ thản nhiên nói. Tính cách hắn ta vốn lạnh lùng, trầm ổn.



Nhưng lời nói của hắn ta như kiểu coi Tô Minh không tồn tại.



Vân Thụy không hề cảm thấy Gia Cát Dịch đang giả bộ, dù sao thì luyện dược sư thiên hỏa cũng là vô cùng hiếm gặp ở trên đời.



Huống hồ Gia Cát Dịch ở độ tuổi này, có biết bao tu giả võ đạo ở cảnh giới Chân Vương hậu kỳ và đỉnh phong kỳ muốn lấy lòng hắn ta. Thậm chí tu giả võ đạo ở cảnh giới chân hoàng cũng mời hắn ta ngồi lên vị trí khách quý, chỉ vì muốn Gia Cát Dịch luyện giúp một số loại đan dược.



Vì vậy, Gia Cát Dịch không để ý đến Tô Minh thì cũng là điều dễ hiểu.



“Thực lực có mạnh đến đâu cũng chỉ là tu giả võ đạo, không cứu được cô chủ đâu, đúng không?”, Giang Tiễn cười, tùy ý nói một câu.



Thâm sâu trong lời nói là vẻ đố kỵ.



Thế giới này là do tu giả võ đạo làm chủ. Bản thân hắn cũng vô cùng muốn được trở thành tu giả võ đạo đẳng cấp.



Vì vậy, khi nhìn thấy Vân Thụy rất quan tâm đến Tô Minh nên hắn thấy đố kỵ và không vui.



“Tất nhiên rồi!”, Vân Thụy vội nịnh hót, nói: “Thời gian này Thiên Đường Ngục tề tụ rất nhiều yêu nghiệt võ đạo nhưng nói đến thần y thì chỉ có một mình anh Giang thôi. Anh Giang chẩn đoán bệnh cho chị gái tôi, anh Gia Cát luyện đan dược, hai vị liên thủ thì lần này chị gái tôi được cứu rồi”.







“Nói cho cùng thì thằng ranh này có yêu nghiệt đến đâu thì hôm nay cũng phải bỏ mạng lại đây thôi”, sau đó Giang Tiễn lên tiếng, nhìn về phía Tô Minh, nói: “Mặc dù tôi không phải là người của Thiên Đường Ngục nhưng cũng hiểu được ít nhiều, tất nhiên cũng từng nghe nói đến Nhất Môn Nhị Tông. Thần Thường Môn cũng không dễ dây vào đâu, đặc biệt là vị môn chủ mới nhậm chức. Thằng ranh này hống hách đến mức ra tay giết người ở Thần Vị Cư mà còn không chạy đi. Đợi lát nữa được chết toàn thân thì cũng coi như hắn may mắn lắm rồi”.