Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 886: Nó có sức hút và nuốt trọn không thể kháng cự.




Kinh khủng hơn là kiếm quang của Tô Minh sau khi đánh tan ‘Nhất kiếm đoạt mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng thì không có tổn thất gì mà vẫn lao về trước và khóa chặt Mạnh Lăng.



Chứng tỏ Mạnh Lăng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.



“Chuyện này…”, con ngươi của Mạnh Lăng tiếp tục co lại, hơi thở cũng khó khăn.





Hắn không phải là kiếm tu nhưng kiếm đạo không hề yếu nhưng sao có thể như vậy được?



Mạnh Lăng không thể chấp nhận nổi! Nhưng hắn vẫn phải chấp nhận sự thật.



Hơn nữa lúc này hắn vẫn còn phải tiếp tục ngăn lại một kiếm nữa của Tô Minh.



Mọi thứ vẫn chưa kết thúc!



“Thái u thôn thiên!”, một giây sau Mạnh Lăng cắn chặt răng, sắc mặt trịnh trọng, đột nhiên hai chân giậm mạnh, mặt đất không ngừng rung chuyển, khí tức hắn không ngừng sục sôi.



Hắn không tin!



Hắn đường đường xếp thứ 4 trong bảng xếp hạng võ đạo Tiềm Long mà còn thua Tô Minh sao?



Dưới ánh sáng màu đỏ tím, Mạnh Lăng há hốc miệng!



Sau đó cảnh tượng kinh dị xuất hiện. Miệng hắn đua về trước, lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ màu đỏ tím.



Hố đó hình tròn, ảo giác, điên cuồng xoay vòng tròn, trong hố đó còn có những luồng ánh sáng thần bí bao trùm tất cả.



“Phù, phù, phù…”, hố đó xoay vòng tròn với tốc độ nhanh khủng khiếp. Nó có sức hút và nuốt trọn không thể kháng cự.

Sức mạnh như muốn nuốt trọn cả trời đất.



Trên không trung cũng không ngừng biến đổi, cảm giác như bầu trời sắp sập xuống. Cảnh tượng lúc này vô cùng rợn người.



“Chuyện này….”, tất cả mọi người có mặt ở đây đều điên cuồng bỏ chạy rồi nấp vào hư không. Họ đều vô cùng khiếp sợ, cảm giác tính mạng không còn nằm trong tay mình nữa.



Cũng may là Mạnh Lăng không có suy nghĩ đó, nếu không thì đám người này đã không chạy nổi rồi. Chỉ bởi vì, Mạnh Lăng huy động sức mạnh nuốt trọn đó để khóa chặt kiếm quang của Tô Minh mà thôi, chứ không nhằm vào những người khác, vì vậy họ mới may mắn như thế.



“Thần thông?”, Lâm Chân Võ lẩm bẩm, sắc mặt trịnh trọng, thậm chí sầm lại.



Thần thông và mật pháp là hai chiêu thức vô cùng mạnh ở thời cổ đại xa xưa.



Hai chiêu này được ví như có thể vờn mây bắt trăng, hái sao lướt biển, uy lực đạt đến mức tư duy của con người khó lòng tưởng tượng nổi.



Nhưng cả hai cái này đều vô cùng hiếm gặp.



Thần thông và mật pháp cũng được xếp thứ mấy trong tầng võ trung.



Mạnh Lăng không những có thần thông mà còn tu luyện được đến mức thành thục như này, đúng là đáng sợ.



Nếu như nói, chiêu ‘Nhất kiếm đoạn mệnh cửu trùng sơn’ của Mạnh Lăng trươc đó khiến ông ta cảm thấy bị uy hiếp, vậy thì ‘Thái u thôn thiên’ cho ông ta cảm giác không phải là bị uy hiếp mà là đòn nguy hiểm chí mạng.



Lâm Chân Võ ở cảnh giới Chân Vương mà có cảm nhận như này, vậy không biết người khác sẽ thế nào?



Ví dụ như Tống Kình Thương luôn tự nhận mình là Thái tử yêu nghiệt mọi thời đại nhưng lúc này sắc mặt cũng tái nhợt. Hiện giờ hắn ta mới biết mình và yêu nghiệt Mạnh Lăng cách biệt quá lớn.



Hắn ta dám chắc, Mạnh Lăng muốn giết chết mình trong tích tắc cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Tô Minh! Có được không đấy? Vậy mà đã bỏ cuộc rồi sao? Kém cỏi quá?”, công chúa nhỏ Cổ Kim lẩm bẩm, nhìn về phía Tô Minh có chút sốt sắng thì thấy dường như Tô Minh không biết gì cả, vẫn với vẻ ung dung. Dường như Tô Minh không hề cảm nhận được sức uy hiếp của ‘Thái u thôn thiên’ hoặc là anh không thèm để ý?