Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 864: Tôi muốn cô ta sống không bằng chết”.   




“Cô chủ! Hay là cô cứ ở học viện Linh Võ vài ngày, vui chơi ở Linh Võ Thành rồi chúng ta cùng đợi Tô Minh được không?”, Lâm Chân Võ ngẫm nghĩ rồi nói.



“Linh Võ Thành bé tí thế này thì có gì vui?”, Hoàng Linh Viện nói với vẻ mất hứng.



Ông lão ở bên cạnh cũng với vẻ bất lực.





Tính cách của cô chủ ba nhà ông ta vẫn luôn cứng nhắc như thế, nói năng không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác.



Đúng lúc này, mắt cô ta đột nhiên sáng lên nhìn chằm chằm về phía trước.



“Cậu chủ Mạnh! Anh cũng đến đây sao?”, Hoàng Linh Viện lên tiếng nói rồi chủ động cất bước về phía Mạnh Lăng.



Nhất thời, sắc mặt của mọi người có mặt ở đây đều biến sắc.



Hoàng Linh Viện quen Mạnh Lăng sao?



Quan trọng là cô ta còn gọi Mạnh Lăng là ‘cậu chủ’.



“Cô Hoàng!”, Mạnh Lăng cười, nói, tận sâu ánh mắt là vẻ bất lực.



Hắn cảm thấy, Hoàng Linh Viện có thân phận địa vị nhưng ngoại hình bình thường, cộng với tính cách nghiêm khắc cứng nhắc, còn kém xa sư muội Hứa Như Ý của hắn. Vì vậy hắn thật sự không có hứng thú, nhưng cô ta lại có ý với hắn.



“Cậu chủ Mạnh! Anh định đưa Tô Minh đến đại lục Thanh Huyền của anh sao? Nếu như vậy thì tôi có thể nhường Tô Minh cho anh”, Hoàng Linh Viện nói với giọng nhẹ nhàng.



Rất nhiều học viên ở xung quanh lúc này mới hiểu được, hóa ra thân phận của Mạnh Lăng không hề đơn giản.



Chẳng trách lại có thực lực khủng khiếp như vậy.



“Cậu chủ Mạnh!”, ông lão cũng bước lại và nói với vẻ cung kính.



“Nhường ư? Tô Minh có nói sẽ đến đại lục Tinh Vũ của cô không? Vậy mà cô nói sẽ nhường hắn cho người khác, nhường hắn cho tầng võ trung khác? Đúng là nực cười. Người xấu lại còn hay nói linh tinh”, Hứa Như Ý lên tiếng nói.



Vô cùng thẳng thắn, dứt khoát.



Đúng vậy! Cô ta muốn dạy dỗ cho Tô Minh một bài học, bởi vì cô ta cảm thấy Tô Minh thật đáng ghét.



Nhưng thực lực và thiên phú võ đạo của Tô Minh vẫn khiến cô ta vô cùng nể phục.



Còn Hoàng Linh Viện ở trước mặt lời nói chả ra làm sao, còn nói nhường Tô Minh cho người khác, rồi lại bắt Tô Minh xuất quan ngay lập tức, đúng là đáng ghét.



Hứa Như Ý cảm thấy, Hoàng Linh Viện còn đáng ghét hơn cả Tô Minh.



Hứa Như Ý nói năng cũng không nể nang gì, cô ta mắng chửi Hoàng Linh Viện là ‘đã xấu người còn nói lời vớ vẩn’.



“Đồ tiện nhân! Cô là ai? Muốn chết à?”, Hoàng Linh Viện ngây người ra, sau đó nhìn về phía Hứa Như Ý giống như bị giẫm phải đuôi, giọng nói đầy sát ý.



Sau khi mắng chửi xong, cô ta tàn nhẫn căn dặn ông lão ở bên cạnh: “Ông Ngụy! Tôi muốn cô ta sống không bằng chết”.