Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 823: Tuyệt vọng cùng cực ...  




Trần Thiên Nhẫn tiếp tục: “Tô Minh, cũng là người duy nhất lĩnh hội ba đạo kiếm ý mà thông qua không gian kiếm ý trong lịch sử của học viện Linh Võ chúng ta!!! Tổng thành tích 53 phút này của cậu ấy tương đương 53 giây!”



53 giây chính là thời gian Tô Minh sử dụng vượt qua ba ải trước đó.



Nói cách khác, Tô Minh thông qua lĩnh ngộ kiếm ý từ đó vượt qua không gian kiếm ý, tương đương với 0 giây.





Trên thực tế, kiểu lập luận 0 giây này không thể miêu tả một phần một vạn của sự rung động.



Loại lĩnh ngộ kiếm ý rồi thông qua ba đạo không gian kiếm ý tuyệt thế, nó còn cao hơn hàng chục nghìn lần so với loại thông quan dựa vào việc cứng rắn đối kháng với kiếm ý chỉ dựa vào kỹ năng cơ thể.



Căn bản không phải là cùng một cấp bậc.



Không có cách nào để so sánh.



“Đây không phải là lão phu nói, là… là vừa rồi tông chủ truyền âm nói cho lão phu biết, năm đó trước khi Linh Võ kiếm tiên rời khỏi học viện Linh Võ đã từng nói qua, lĩnh ngộ kiếm ý thông qua ba đạo không gian kiếm ý còn sớm hơn cả 0 giây”, Trần Thiên Nhẫn lại nói.



“Ha ha ha….”, Trần Thiên Nhẫn phá lên cười.



Đúng lúc này.



Tô Minh vừa rời khỏi cầu Linh Võ.



Trên cầu Linh Võ, ánh sáng chín màu thần kỳ dao động tạo thành một cây cầu vồng chín màu.



Chín luồng sấm sét thần thánh lưu chuyển, chín tiếng sét trầm bổng rung chuyển đất trời.



Không gian tràn ngập hư ảnh của chín loại thú cát tường khiến người ta phải rối mắt.



“Cái này… đây là cảnh tượng tam cửu hoa khai của cầu Linh Võ trong truyền thuyết!!!”, Trần Thiên Nhẫn phấn khích đến mức sắp mất kiểm soát rồi: "Đây cũng là lần đầu tiên trong lịch sử cầu Linh Võ xuất hiện cảnh tượng này, ông trời phù hộ học viện Linh Võ ta, ha ha ha ha….”



“Thần tích, thần tích, thần tích mà!”, trong sân Linh Võ, không ít tu giả võ đạo đều bắt đầu quỳ xuống bái lạy.



Tô Minh bước xuống khỏi cầu Linh Võ.



Mắt thần nhìn thẳng vào Vu Khung, Trần Thanh Minh.



“Theo như cá cược, anh bây giờ có thể chết được rồi, anh muốn tự sát, hay là tôi tiễn anh một đoạn”, Tô Minh quét mắt nhìn Vu Khung nói.



Tiếp đó anh quay sang hướng Trần Thanh Minh nói: “Quỳ xuống dập đầu với Thanh Hòa, xin lỗi đi”.



Vu Khung mặt cắt không còn giọt máu, tuyệt vọng!!!



Tuyệt vọng cùng cực ...



Hắn hồn bay phách lạc đứng ở đó, không biết phải làm thế nào, hắn cũng không muốn chết.



Không ai muốn chết cả.