Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 749: Cô ta chính là Quý Thanh Hoà!




Ngoài ra, khí tức của người con gái này vô cùng thuần khiết.



Vẻ thuần khiết này là từ trong ra ngoài nên Tô Minh có thể chắc chắn, chất lượng chân khí của người này vô cùng cao, dường như không có tạp chất gì.





Người con gái này chắc có sức chiến đấu siêu việt, hơn nữa cấp bậc cũng không thấp.



Thậm chí Tô Minh còn cảm nhận được vẻ nguy hiểm trên người cô ta, thật sự khủng khiếp. Phải biết rằng, sức chiến đấu thực tế của cô ta còn có thể đạt đến cảnh giới Động Hư đỉnh phong kỳ, thậm chí là cảnh giới bán bộ thông thiên.



Ngoài ra, nhan sắc của cô gái cũng thuộc hàng cực phẩm.



Mặc dù không trang điểm nhưng làn da trắng nõn như da em bé, là cô gái có làn da đẹp nhất mà Tô Minh từng gặp.



Các đường nét trên khuôn mặt hài hòa lộ ra vẻ kiều diễm. Phải nói là cô gái này rất đẹp, một vẻ đẹp đầy khí chất.



“Cô ta chính là Quý Thanh Hoà! Cậu đừng nhìn cô ta mãi thế, cô ta không thích người khác nhìn mình như vậy đâu”, Ngô Lập Tàng nhắc nhở: “Cô ta đang tu luyện, chúng ta cứ đợi xem sao”.



Đây chính là điều đặc biệt mà thực lực và tài năng thiên bẩm mang lại.



Mặc dù Ngô Lập Tàng đến từ Linh Võ Thành nhưng lúc này cũng có chút tôn kính với Quý Thanh Hoà.



Chừng một phút sau, Quý Thanh Hoà mới mở mắt ra.



Đôi mắt cô ta rất đẹp, vẻ đẹp và sáng khó diễn tả thành lời, giống như viên pha lê màu đen.



Sau đó cô ta đi về phía Tô Minh và Ngô Lập Tàng.



“Tiền bối!”, giọng nói của Quý Thanh Hoà cũng rất dễ nghe, rất trong trẻo. Nghe thấy giọng nói này mà trong đầu Tô Minh liền nghĩ tới một câu thơ: “Trăng sáng chiếu qua rừng thông, suối trong chảy qua ghềnh đá”.



Quý Thanh Hoà lại nhìn sang Tô Minh, nói: “Chào anh! Tôi là Quý Thanh Hoà”.



Không có vẻ cao ngạo, cũng không có khoảng cách. Giọng nói cho người ta cảm giác yên tĩnh, như rời xa chốn nhân gian ồn ào hỗn loạn.



Trên thực tế, Quý Thanh Hoà có chút hiếu kỳ về Tô Minh. Bởi vì cô ta cảm nhận được mình không thể nhìn thấu người con trai này, cảm giác Tô Minh là người không đơn giản.



“Tôi là Tô Minh!”, Tô Minh cũng cười, đáp lại.



“Tiền bối! Tôi đã nói chuyện với người nhà rồi, bây giờ chúng ta có thể đến Linh Võ Thành”, Quý Thanh Hoà nói.



Giọng nói đầy vẻ dứt khoát, chứ không chút ngập ngừng.

“Được!”, Ngô Lập Tàng gật đầu, sau đó do dự một lát, cuối cùng khẽ khom lưng nói: “Cô Quý! Cảm ơn cô”.