Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 711: “Không phải kẻ thù nhưng hắn phải chết”




Cô ta đã nghĩ đến cảnh nhà họ Giả phái người dẫn đường đưa cô ta đi cảm nhận một chút về phong cảnh và con người ở đây cũng như đưa cô ta đi thưởng thức đồ ăn ngon ở trái đất này.



Có thể nói, Nam Cung Cẩn vẫn rất thuần khiết, thậm chí có tính cách hơi trẻ con.





Tô Ương và Tô Ưng thì không quá lo lắng về sự an toàn của cô ta. Bởi trái đất này không có người ở cảnh giới Vạn pháp, mà Nam Cung Cẩn đã ở cảnh giới bán bộ Động Hư rồi. Mặc dù ngày thường cô ta không thích võ đạo nhưng thiên phú võ đạo không hề kém, thậm chí có thể nói là khủng khiếp.



Ở trái đất này Nam Cung Cẩn cũng được coi là vô địch, vì vậy sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì.



Huống hồ, Nam Cung Cẩn là tiểu công chúa của Nam Cung Cù, trên người lúc nào cũng có rất nhiều hộ pháp.



Sau khi Nam Cung Cẩn rời đi, Tô Ương cũng không ngụy trang nữa. Hắn ta nheo mắt lại, hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Tô Minh đã dùng đến ‘Thiên Vẫn Kiếm’ rồi sao?”



Từ những gì mà Giả Viêm kể lại trước đó thì Tô Ương biết Tô Minh đã học được ‘Thiên Vẫn Kiếm’.



Nhưng hắn ta cũng đoán là Tô Minh chỉ học được chút ít ở ‘Thiên Vẫn Kiếm’ thôi.



“Cậu chủ Tô! Anh… Anh và Tô Minh là kẻ thù sao?”, Giả Viêm có chút kinh hãi, nhưng cũng có chút vui mừng. Bởi vì lúc này vẻ thù địch và sát ý của Tô Ương đối với Tô Minh không còn che đậy nữa.



“Không phải kẻ thù nhưng hắn phải chết”, Tô Ương không khách khí, nói.



Kể cả là Tô Ưng ở bên cạnh nhưng hắn ta vẫn không giấu diếm.



Nếu như lần này ông ta đã đến cùng mình thì có nghĩa là đã lên thuyền của mình.



Hơn nữa Tô Ương cũng tin là Tô Ưng đã đoán ra từ lâu rồi chứ không ngốc ngếch và thuần khiết như Cẩn Nhi.



Sắc mặt Tô Ưng khẽ biến đổi, cuối cùng ông ta thở dài một cái và trở nên kiên định hơn.



“Cậu chủ Tô! Nếu anh thật sự có thể giết chết Tô Minh thì anh chính là bố mẹ tái sinh của kẻ tàn phế này. Tôi nguyện làm trâu bò để báo đáp anh”, Giả Viêm lập tức quỳ xuống, dập đầu liên tiếp, đến nỗi chảy cả máu.

Thậm chí Giả Viêm còn khóc lóc sụt sùi: “Thằng Tô Minh đó cậy mình có thực lực mạnh nên vô cùng hống hách. Trong mắt hắn, hắn chính là thiên tài số một trong chư thiên vạn giới. Tôi không hề chọc giận hắn mà hắn đánh phế và biến tôi thành kẻ phế nhân”.