Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 704: Đã hơn hai mươi ngày trôi qua rồi.  




Đây cũng là nhờ sự kết hợp giữa kho tàng huyết mạch và máu thần.



Sức mạnh này đại khái có thể trực tiếp giết được một người tu tiên cảnh giới Vạn pháp trung kỳ.



Năng lượng mạnh mẽ chạy khắp cơ thể, chỉ cần hít thở một cái cũng có thể ảnh hưởng quy luật không gian phía trước.





Nếu không khống chế nó, dù một người tu tiên thuộc cảnh giới tôn giả đối mặt với Tô Minh, có khi đứng cũng đứng không vững.



Không chỉ như vậy, đạt được cảnh giới bán bộ hóa thần, sức mạnh trong cơ thể của Tô Minh từ thị lực, thể lực, sức mạnh tinh thần tới năng lực cảm nhận... đều được tăng lên.



Nhưng mà những điều này, không đáng để Tô Minh tự hào.



Anh thậm chí còn xem nhẹ sự đột phá cảnh giới của chính mình.



Toàn bộ tâm trí anh đều dồn hết vào ‘Đại Hoang Vu Quyền’.



Thậm chí còn có chút cố chấp.



Đã hơn hai mươi ngày trôi qua rồi.



Nhưng vẫn chưa nhập môn nổi ‘Đại Hoang Vu Quyền’, đừng nói đến nhập môn, ngay cả chút phương hướng cũng chẳng có.



"Hoang Vu? Hoang Vu? Hoang Vu?", tới hôm nay, Tô Minh mở mắt, ẩn sâu trong đó là sự mệt mỏi, đã một tháng trôi qua rồi, lúc nào cũng đang suy nghĩ, lĩnh ngộ, nhưng một chút thành quả cũng không có, thực sự mệt mỏi, vậy nên, anh quyết định dừng lại, bản thân anh cảm thấy, nếu như không có một hướng đi mới hoặc là một chút linh cảm thì dù cho tiếp tục suy nghĩ, lĩnh ngộ cũng chẳng có tác dụng.



Trên thực tế, Tô Minh cũng biết, nếu như anh nhờ thiên nữ Tạo Hóa giúp đỡ thì có khi chỉ cần một chốc là có thể nhập môn rồi.



Nhưng mà, không thể làm như vậy.



So với việc để người khác trực tiệp nói với mình đáp án để nhập môn võ kỹ, việc thông qua sự lĩnh ngộ của bản thân để nhập môn võ kỹ sẽ tốt hơn nhiều.



Nhất là đối với võ kỹ cấp đế vương, nếu như không phải là dựa vào thực lực bản thân nhập môn, dù cho người khác có chỉ dạy, giúp đỡ nhập môn thì cũng không phát huy được uy lực của võ kỹ đó, thậm chí còn có thể bị phản tác dụng.



"Quyền pháp lấy tên ‘Hoang Vu’, chẳng phải ý là, ‘Hoang Vu’ là hai từ then chốt, giống như là vẽ rồng điểm mắt vậy?", Tô Minh lẩm bẩm, đây là điều mà anh vừa giác ngộ được.



Càng nghĩ, lại càng cảm thấy hướng đi này đúng đắn.



"Vậy nên, Hoang Vu là gì?" Tô Minh tự hỏi bản thân.



Sau đó, lại tiếp tục trầm mặc.



Mãi một lúc lâu sau, đôi mắt của Tô Minh đột nhiên bừng sáng!



"Hoang Vu?"!



"Vài tháng trước, khi rời khỏi Huyền Linh Sơn quay về Dương Giang, khi nhìn thấy trang viên của nhà họ Tô, ngay khoảnh khắc đó, thứ mà tôi cảm nhận được chính là Hoang Vu!", Tô Minh gằn từng chữ.



Trong đầu anh bây giờ, từng mảng của bức tranh dần hiện lên rõ rệt.

Khi đó, sau ba năm xa cách, anh một lần nữa đứng trước trang viên nhà họ Tô, trước mắt anh là sự đổ nát hoang tàn, cỏ dại mọc đầy, không một bóng người, âm u trống trải.