Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 669: Cứ như một trò đùa vậy!  




Ma La Kiếm vừa xuất ra thì dường như tất cả không gian ở Thủ Hộ Sơn như bị kéo vào địa ngục và thế giới đỏ rực của kiếm đạo.



“Kiếm này…”, đến cả Phượng Như Huyên cũng trợn trừng mắt lên kinh ngạc, dường như thấy được chuyện khó tưởng nhất trên thế gian.



Phượng Như Huyên không thể hiểu nổi, một con kiến ở nơi võ đạo thấp kém như này lại có được thanh kiếm lợi hại vậy?





Bà ta biết, thanh kiếm này còn mạnh hơn nhiều Ly Hỏa thần kiếm trấn giữ tộc Nam Ly Phượng Hoàng.



Đúng là không thể tưởng tượng nổi!



Bởi Ly Hỏa thần kiếm là siêu thần khí thật sự.



Cứ như một trò đùa vậy!



Nhưng lý trí nói cho bà ta biết, trực giác của bà ta không hề sai.



“Thanh kiếm này không phải là thứ mà cậu có thể có được”, một giây sau, trong đôi mắt của Phượng Như Huyên toát lên vẻ tham lam.



Bà ta giơ tay lên định nắm lấy. Cái nắm này là một móng vuốt hình ngọn lửa màu đỏ cam, thoắt cái xuất hiện trong hư không.



Trảo ấn nóng rừng rực, cảm giác nhức mắt, nhức vào tận xương, cứ như ngọn lửa thiêu đốt đến tận linh hồn.



Móng vuốt hình ngọn lửa vừa xuất hiện thì toàn bộ không gian ở Thủ Hộ Sơn dường như bị rơi vào thế giới nham thạch.



Nóng quá! Nóng đến nỗi nhiều tu giả võ đạo điên cuồng vận dụng chân khí để chắn lại, điên cuồng lùi về sau nhưng vẫn không chắn lại được.



Đây rốt cuộc là ngọn lửa ở cấp bậc nào vậy? Vượt qua giới hạn của tư duy mất rồi!



Rất nhiều tu giả võ đạo đều sợ đến nỗi chui vào trong hư không.



Và thanh Ma La Kiếm đang đâm về trước, với kiếm quang màu tím đen như xé tan bầu trời mang theo khí tức hủy diệt, lúc này cũng giảm tốc độ khi bị ngọn lửa của Phượng Như Huyên chắn lại.



Ma La Kiếm trong tay Tô Minh không ngừng run rẩy, đó là sự phẫn nộ.



Rõ ràng là nó rất mạnh, mạnh đến nỗi có thể giết chết thậm chí là đánh bại móng vuốt ngọn lửa của đối phương. Nhưng tại Tô Minh quá yếu, yếu đến nỗi chỉ có thể tận dụng một chút sắc bén của nó thôi.



Đến nỗi mà Ma La Kiếm mạnh như vậy nhưng đành bị trảo ấn của đối phương ngăn lại như ngăn cọng rác.



“Phụt…”, Tô Minh nhổ ra ngụm máu tươi.



Khí huyết trong cơ thể đang không ngừng lưu động.



Nội tạng và kinh mạch, cả xương cốt tứ chi đều bị thương.