Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 659: Vô cùng đau lòng.  




Một tầng trái đất nhỏ bé, ngay cả trong số những tầng võ thấp cũng chỉ thuộc loại yếu kém nhất, làm sao có thể xuất hiện một thanh kiếm như vậy?



Đẳng cấp của thanh kiếm này, cho dù là ở tầng võ cao cũng rất khó gặp. Làm sao có thể nằm trong tay một thanh niên mới đạt tới cảnh giới tôn giả nhỏ nhoi này?!!!



Mộ Dung Yêu hung hăng cắn chặt cánh môi đỏ mọng, khiến bờ môi cũng bị cắn tới rách, máu thuận theo khóe miệng chảy xuống, cô ta muốn dùng sự đau đớn để nói với bản thân, tất cả những điều này đều là giả, đều là ảo giác, ác mộng mà thôi.





Đáng tiếc, sự thật vẫn là sự thật.



“Còn muốn ra tay không?!”, Tô Minh ngẩng đầu nhìn hướng Mộ Dung Yêu.



Cô ta rùng mình một cái.



Dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là, không cần thiết phải ra tay nữa.



Bản thân đã bại trận rồi.



Thanh kiếm màu tím cấp minh khí trong tay đã là lá bài tẩy cuối cùng cũng như mạnh nhất của cô ta, nhưng đối mặt với thanh kiếm trong tay Tô Minh còn kém xa vạn dặm, đây không phải là thất bại thì là gì?



Nhưng Mộ Dung Yêu không cam tâm! Cô ta làm sao có thể thua đây?



Hơn nữa, một khi thua cuộc, theo thỏa thuận trước đó, cô ta phải hiến dâng mười giọt máu trong tim của mình.



Cả người cô ta cũng chỉ có tầm 15 giọt máu trong tim, giao ra 10 giọt, cho dù là không chết cũng phải chịu thương tổn tới tàn phế, không biết phải hao tốn bao nhiêu vật quý trên trời dưới bể mới có thể hồi phục lại.



Ngoài ra, máu trong tim còn bao hàm cả máu thần, cũng sẽ thuộc về Tô Minh.



Trái tim của Mộ Dung Yêu đang rỉ máu.



Vô cùng đau lòng.



Nhưng dù cho thống khổ đến đâu cô ta cũng không thể chơi xấu.



Trước chưa nói đến việc một khi chơi xấu bản thân có thể trở mình sống sót khỏi tay Tô Minh cùng ông lão mù kia hay không, cho dù sau khi nuốt lời, cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với tâm cảnh và vận may, sẽ khiến cô ta hoàn toàn đánh mất cơ hội trở thành nữ đế.



“Tôi thua rồi!”, Mộ Dung Yêu nhìn chằm chằm thật sâu vào Tô Minh, cô ta đem dung nhan của Tô Minh khắc sâu vào đáy lòng.



“Ừm, 10 giọt máu trong tim của cô, bây giờ phải ép ra ngoài, giao lại cho tôi”, Tô Minh nói nhàn nhạt.



Đang nói, anh bỗng nhiên nâng thanh Ma La Kiếm lên, chém một nhát vào nửa trên của Thủ Hộ Sơn, nói chính xác hơn, thì là về phía dãy nhà trải dài không dứt của nhà họ Thẩm.



Đã tiêu tốn một lần sử dụng nội giáp thạch, không thể lãng phí hơn nữa, như thế nào cũng phải vung Ma La kiếm một lần nữa.



Hơn nữa, anh cũng tò mò không biết thanh Ma La này mạnh mẽ đến mức nào?

Nhà họ Thẩm đã lưu truyền hàng ngàn năm nay.