Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 634: Hời quá rồi!  




“Đá Nội Giáp ư?”, lần đầu tiên Tô Minh nghe thấy cái tên này.



“Một khi dùng đến thứ này thì có thể dung hợp vào cơ thể anh, nó như kiểu anh đang mặc áo giáp trên người vậy, sẽ tăng gấp chục lần sức mạnh và sức phòng ngự trên người anh”.



“Thần kỳ vậy sao?”, ánh mắt Tô Minh sáng lên nhưng sau đó anh lại nghĩ, mặc dù thần kỳ nhưng hình như không có tác dụng quá lớn với mình thì phải?





Sức phòng ngự và sức mạnh thuần túy? Tác dụng không lớn lắm thì phải!



Dường như biết được suy nghĩ của Tô Minh lúc này nên thiên nữ Tạo Hóa hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh chỉ cần khởi động được nó thì trong thời gian này nó sẽ nâng cao sức mạnh và phòng ngự trên cơ thể anh, có thể dùng được cả thanh kiếm trên tay anh đấy”.



“Á?”, sắc mặt Tô Minh đỏ ửng.



What?



Thật hay đùa đấy?



Có thể miễn cưỡng dùng được cả Ma La Kiếm ư?



“Đừng kích động! Chỉ là miễn cưỡng dùng được thôi. Hơn nữa sau khi sử dụng, biết đâu còn gây ra những vết thương trên người nữa. Tất nhiên anh không chết là được. Chỉ cần không chết thì sức phục hồi cơ thể anh sẽ rất nhanh và anh hoàn toàn lành lặn”.



“Thiên nữ tiền bối! Vậy làm thế nào để khởi động được viên đá Nội Giáp này?”



“Trong viên đá này vốn có bí quyết và phương pháp bí mật, đó chính là chìa khóa để mở. Nếu không thì không mở được phong ấn và không dùng được đâu. Ban nãy bổn cung đã phá bỏ phong ấn rồi, không cần chìa khóa nữa. Vì vậy, lúc anh sử dụng thì chỉ cần dùng một chút chân khí là được. Được rồi! Bổn cung ngủ tiếp đây”.



Sau đó thiên nữ Tạo Hóa không có động tĩnh gì nữa.



Tô Minh cười một cách ngây dại.



Hời quá rồi!



Có thể dùng đến Ma La Kiếm thì sức chiến đấu của mình đâu chỉ tăng lên gấp chục lần!



Tô Minh cũng ngầm đoán được Ma La Kiếm mạnh đến mức độ nào, chắc là mạnh ngoài sức tưởng tượng của con người chăng?



“Lần này thì mình có quân át chủ bài rồi”, Tô Minh hài lòng rời khỏi kho báu vật rồi đến võ trường.



Nhìn thấy Tô Minh quay về, Ninh Triều Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Thằng nhóc này! Đúng là không có tài cán gì cả! Mỗi cái kho báu vật nhỏ xíu của Huyền Thanh Tông mà mất bao lâu mới làm được? Thế mà còn toét miệng cười thỏa mãn? Năm đó ta dạy con những gì mà giờ không nhớ sao?”



Tô Minh thấy đầu óc quay cuồng.



Ông già này cái gì cũng tốt cũng giỏi, chỉ mỗi cái làm việc không chuyên tâm.



Vừa mới lấy được kho báu vật mà có đến nỗi phải như thế không?

Ông già tuổi cao rồi mà dùng từ cũng mới mẻ gớm.