Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 623: Tìm cách thoát khỏi tình cảnh nguy khốn.  




“Cứng quá thì gãy”, Thẩm Mộc bước đến cách Tô Minh chừng 3 đến 4m thì dừng lại. Ông ta nhìn anh: “Có lẽ nếu chỉ tính thiên phú võ đạo thì cậu mạnh hơn cậu chủ Thẩm của chúng tôi nhiều nhưng đáng tiếc, thân phận khác nhau khiến hai người có kết quả không giống nhau, Thẩm Dật sinh ra đã là đích tôn dòng chính của một trong những gia tộc người bảo vệ thượng giới, mà cậu…”



Hàm ý xuất thân của Tô Minh không tốt.



“Trong tình huống này, lúc cậu chủ của chúng tôi gặp nguy hiểm, cậu ấy sẽ có người bảo vệ, mà cậu thì không. Vì thế, cậu chủ chúng tôi có thể yên ổn mà sống tiếp cho đến khi trở thành một kẻ mạnh chân chính, mà cậu lại rất dễ chết”, Thẩm Mộc tường thuật lại thực tế: “Cậu không có chỗ dựa”.





Tô Minh vẫn im lặng nhưng không hối hận.



Đây là võ đạo của anh.



Nếu chuyện gì cũng suy nghĩ kỹ càng, không bồng bột, lúc nào cũng bình tĩnh thì không phải là một tu giả võ đạo tranh đấu với trời, với người nữa rồi.



Anh cứ muốn thẳng thắn, dứt khoát như vậy đấy!



Không có gì hối hận cả.



Dốc hết toàn lực tiến về phía trước, chết cũng không hối hận.



“Được rồi, tôi đã nói rất nhiều rồi, không lắm lời nữa. Tôi muốn biết bí mật trên cơ thể cậu, cậu đồng ý giao cho tôi chứ?”, Thẩm Mộc âm trầm nói, giọng nói của ông ta to hơn, mang theo sự mong chờ.



“Lão già chết tiệt, cút mẹ ông đi, ông đừng có mà mơ”, Tô Minh hét lên, nhếch môi cười nhạo: “Lão già chết tiệt, ông nói sai một câu rồi, ông nói ông đây không có chỗ dựa nhưng thực ra ông đây có”.



Phách lối.



Kiêu căng hơn cả tưởng tượng.



Cho dù đã đến mức này thì Tô Minh vẫn dám chửi thẳng mặt Thẩm Mộc.



“Vậy à?”, nghe anh mắng chửi Thẩm Mộc cũng không giận, khuôn mặt già nua của ông ta mang theo ý cười nhàn nhạt.



Cách đó phía xa, Thẩm Dật khinh thường: “Chỗ dựa? Một con kiến ở hạ giới thì có chỗ dựa gì? Một con kiến to hơn à?”



So chỗ dựa thì nhà họ Thẩm sợ ai?



Tô Minh vậy mà cũng dám khoác lác nói mình có chỗ dựa, đúng là nực cười.



Đám người ông Tân cũng đều mang vẻ mặt trào phúng, đúng là không có mấy người dám so chỗ dựa với nhà họ Thẩm.



“Chàng trai trẻ, nếu cậu cũng có chỗ dựa thì hay là cũng gọi đến đi”, Thẩm Mộc nghiêm túc nói.



“Gọi ra thì chỉ sợ ông xong đời rồi, nhà họ Thẩm ở thượng giới các người cũng toi luôn”, giọng nói của Tô Minh khàn khàn.



Thực tế, chỗ dựa gì đó chỉ là để anh kéo dài thời gian mà thôi.



Anh muốn tranh thủ chút thời gian để khôi phục lại vết thương.



Để tìm cách thoát khỏi tình cảnh nguy khốn.

Còn về người chống lưng, anh quả thực là có, nhưng rốt cuộc có mạnh hơn lão tạp chủng trước mắt này không? Khó nói.