Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 621: Lần này Tô Minh lại bị thương nặng gần chết.  




Nhưng bọn họ còn chưa xông về phía anh thì ông Mộc đã nói: “Bốn người không cần ra tay, đừng có không biết điều mà giết cậu ta. Cậu ta rất có giá trị, không thể chết được. Sinh mệnh và khả năng hồi phục mạnh mẽ như vậy rất bất thường, cơ thể cậu ta nhất định có ẩn giấu bí mật gì đó”.



Ông ta đương nhiên muốn có được bí mật này.



Nếu có được nó thì có lẽ ông ta có thể tăng tuổi thọ.





Không ai muốn chết cả, cho dù đó có là người đã sống gần 300 năm như ông Mộc.



Muốn tiếp tục sống thì hoặc là đột phá cảnh giới, tiếp tục leo lên đỉnh cao võ đạo hoặc là đạt được những công pháp, bí kíp liên quan đến việc cường kiện thân thể, gia tăng sức sống.



Ông ta muốn tiếp tục leo lên đỉnh cao võ đạo là điều không thể vì vậy chỉ còn một con đường duy nhất.



Sự xuất hiện của Tô Minh là món quà mà ông trời ban tặng cho ông ta.



“Vâng!”, đám người ông Tân không dám từ chối.



Đồng thời Thẩm Mộc chỉ bước lên một bước vậy mà đã đến bên cạnh cái hố to cách đó 3000m rồi.



Một bước đi 3000m!



Chuyện này…



Thật khiến người ta khiếp đảm.



Quá mạnh.



Mà Tô Minh lúc này đã hồi phục được 70, 80% rồi. Anh đứng lên.







Đúng lúc nhìn thấy Thẩm Mộc.



Tô Minh định dốc toàn lực mà ra tay. Cho dù anh không phải đối thủ của ông ta nhưng anh không sợ.



Anh vẫn dám chiến đấu.



Đây là võ đạo, là chiến ý của anh.



Nhưng anh còn chưa kịp vung Xích Ảnh kiếm.



“Vụt…”



Cả người Tô Minh lại bị đánh bay.



Thẩm Mộc chỉ tùy ý vung tay thì một luồng khí đã đánh thẳng vào người anh.



Đối mặt với ông ta, anh không có cơ hội ra tay.



Lần này Tô Minh lại bị thương nặng gần chết.



Thẩm Mộc cố ý nương tay, không để Tô Minh chết. Ông ta muốn biết bí mật liên quan đến khả năng hồi phục của anh, nếu không ông ta đã sớm giết anh rồi.



“Cậu rất mạnh, có thể coi là số 1, số 2 trong những người trẻ tuổi mà tôi từng gặp. Ý chí chiến đấu của cậu cũng rất tốt, hơn nữa còn lĩnh ngộ được một ít quy luật nhưng cậu vẫn có khuyết điểm, tốc độ ra đòn của cậu quá chậm”, Thẩm Mộc chậm rãi nói như thể một người đi trước đang chỉ bảo cho bề sau.