Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 610: Cũng không có chuyện như giờ.  




Vượt xa người bình thường.



19 nhát kiếm ấy nối đuôi nhau thành một hàng.



Giống như 19 viên đạn liên tiếp bắn ra.





Kết hợp với nhát kiếm đầu tiên ban nãy.



Tổng cộng 20 nhát kiếm.



"Ồ", Trần Thông Vận kinh ngạc thốt lên.



Ngay lúc này.



"Xẹt xẹt xẹt xẹt..."



Giữa không trung, từng nhát kiếm do Tô Minh chém ra đụng phải một chưởng màu tím khổng lồ như ngọn núi nhỏ của Trần Thông Vận, vừa gặp nhau thì chúng bắt đầu bị bẻ gãy, nát bấy, nổ ầm ầm...



Căn bản không ngăn được gì.



20 nhát kiếm đấy! Tức thì đã biến mất!



Hoàn toàn không phải ở cùng một cấp bậc.



Sắc mặt Tô Minh càng nghiêm trọng hơn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn.



Có vẻ cảnh giới Hóa thần đáng sợ hơn anh nghĩ.



Trên sân đấu vang lên từng tiếng hít sâu, toàn bộ đệ tử Huyền Thanh Tông đều lộ ra vẻ sợ hãi. Bọn họ biết bậc ông cha mình rất mạnh, nhưng có vẻ vẫn xem nhẹ họ.



Đây mà là mạnh gì nữa?



Quả thật vô địch con bà nó rồi!



Bọn họ biết rõ kiếm của Tô Minh đáng sợ cỡ nào, một nhát là có thể giết chết Nhị, Tam, Tứ, Ngũ trưởng lão và còn khiến tông chủ và Đại trưởng lão bị thương nặng. Nói thật thì kiếm của Tô Minh giống y như lưỡi hái thần chết vậy.



Nhưng kiếm như thế, lại còn là 20 nhát chồng lên nhau, vậy mà vẫn chẳng đỡ nổi một chưởng của lão tổ? Siêu việt tự nhiên luôn rồi.



Chẳng phải Tô Minh yếu, mà là... là... là lão tổ quá mạnh!



"Đù", ngay cả Dương Truy cũng bị dọa văng tục, nhưng hiển nhiên là càng phấn khích và kích động hơn sợ. Hóa ra, tổ tiên của Huyền Thanh Tông đã từng huy hoàng và mạnh mẽ như thế!



"Hì hì hì hì...", Lữ Thanh Thanh xụi lơ dưới đất chợt đứng lên, tóc tai bù xù như người điên, lộ ra nét mặt oán hận và vui sướng khi người gặp họa.



"Thằng con hoang, mặc dù mày là thiên tài, nhưng cũng chỉ là đồ nhà quê. Sao có thể biết được thực lực đáng sợ của Huyền Thanh Tông tao?", Lữ Thanh Thanh nghiến răng nói, đắc ý đến nỗi muốn ngửa mặt lên trời cười to.



Dương Phụng Lăng và Lữ Chân Tuân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.



"Lần này tiêu rồi, ban nãy cậu Minh hẳn nên một vừa hai phải", Viên Phương Hà có chút lo lắng và tiếc nuối lẩm bẩm. Ban nãy, rõ ràng Dương Phụng Lăng đã đồng ý với Tô Minh để Lữ Chân Tuân và Lữ Thanh Thanh tự sát.