Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 574: Như thể cả người bị nhét vào trong quan tài.  




Cơ Nhất Phàm khó chịu liếc nhìn Cơ Uyên bên cạnh, ánh mắt kia như đang nói: bố với anh trai em đúng là bị hâm, sau này bớt qua lại đi.



Cơ Uyên hơi xấu hổ, nhìn anh ta với ánh mắt van nài.



Cơ Khâm còn định nói gì nữa thì Cơ Uyên chợt quát: "Anh, anh câm miệng lại đi. Anh cứ nhìn mà xem, có anh Nhất Phàm ở đây, nhà họ Cơ sẽ không sao đâu".





Đúng lúc này.



"Bịch bịch bịch...", một chuỗi tiếng bước chân dồn dập truyền đến, là người hầu nhà họ Cơ: "Ông... Ông... Ông chủ ơi, Tô Minh đến... Đến rồi".



Không chỉ có Tô Minh mà còn có rất nhiều người của các gia tộc lớn ở Đế Thành cũng đến. Họ đều nơm nớp lo sợ và hết sức chờ mong đi theo phía sau Tô Minh.



"Đến nhanh thật, mà cũng tốt, giải quyết xong sớm rồi về Huyền Linh Sơn sớm", Cơ Nhất Phàm nhàn nhạt nói. Anh ta có chút bực bội, đám người ngu ngốc ở thế tục đều toàn là dân nhà quê, đúng là mắc ói, chẳng muốn ở lại đây chút nào.



Dưới sự dẫn dắt của Cơ Nhất Phàm, hai trưởng lão, bốn gã chấp sự của nhà họ Cơ và Cơ Uyên đều xoay người đi ra ngoài.



Cơ Thương Hải và Cơ Khâm ngơ ngác nhìn nhau, chỉ đành đi theo sau. Tuy lúc này, hai người họ đang hết sức tuyệt vọng và lo lắng, nhưng chỉ có thể cắn răng theo sau, chứ không còn làm sao được nữa?



Giờ có muốn trốn cũng không trốn được.



Cánh cổng trang viên nhà họ Cơ bị đẩy ra.



Trong làn mưa tầm tã.



Tô Minh ngẩng đầu, nhìn về phía trước.



Vừa nhìn thoáng qua đã thấy được Cơ Thương Hải và Cơ Khâm.



"Nhất Phàm...", hai trưởng lão Cơ Đằng và Cơ Khôn của dòng chính đều nhìn Cơ Nhất Phàm, muốn ra tay luôn, nhưng lại bị anh ta cản lại: "Để tôi".



Anh ta muốn tự mình ra tay với Tô Minh.



Một tên được người ta khen lấy khen để.



Anh ta không tin vào lời đồn đó.



Và muốn tự mình đập tan lời đồn vớ vẩn này.



"Còn trẻ mà đã là Tôn giả sơ kỳ, đúng là có chút lợi hại đó. Chỉ có điều, cùng là Tôn giả nhưng sức chiến đấu thì chưa chắc như nhau, có một số người có thể chiến đấu vượt cấp đó", Cơ Nhất Phàm nghĩ bụng. Anh ta cực kỳ tự tin về sức mạnh của mình.







“Tôi đã cho các người một cơ hội sống, tại sao lại không biết trân trọng?”, trong mắt Tô Minh lúc này chỉ còn lại Cơ Thương Hải và Cơ Khâm, hoàn toàn không đếm xỉa tới nhóm người Cơ Nhất Phàm, Cơ Đằng, anh nhìn chằm chằm hai bố con Cơ Thương Hải, hờ hững nói.



Cả Cơ Thương Hải và Cơ Khâm dường như không thể đứng vững nữa, không biết vì sao khi bị Tô Minh nhìn chòng chọc như vậy, trong lòng hai người họ có một nỗi kinh hoàng khó tả.



Như thể cả người bị nhét vào trong quan tài.



“Tô Minh? Cậu có phần ngạo mạn rồi đó!”, Cơ Nhất Phàm mở lời, gắt gao nhìn Tô Minh, rút ra thanh kiếm giắt nơi thắt lưng ánh lên tia sáng sắc lạnh, đây là một thanh bảo kiếm hiếm có. Khuôn mặt Cơ Nhất Phàm có chút vặn vẹo khó coi bởi Tô Minh vậy mà coi thường hắn ta.



Tô Minh vẫn như cũ phớt lờ Cơ Nhất Phàm, anh sải bước tiến về phía hai bố con Cơ Thương Hải cùng Cơ Khâm.