Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 547: Quá tàn nhẫn!  




Tô Minh chết rồi mà Diệp Võ vẫn kính trọng đến vậy?



Mẹ kiếp!



Thằng Tô Minh đó có cái gì tốt? Yêu nghiệt? Thiên tài? Ha ha… Chẳng phải cũng phải chết sao?





“Mày chết đi!”, Diệp Võ thở không ra hơi nhưng vẫn mắng chửi.



“Mày cứng đầu đấy, để tao xem xương mày cứng đến đâu nào?”, nụ cười của Cơ Khâm trở nên tàn nhẫn, lực chân cũng mạnh hơn.



Diệp Võ đau đến nỗi ngất đi rồi lại đau đến tỉnh lại.



Xương đầu của hắn ta cũng biến dạng. Máu me be bét, đặc biệt là hai mắt đã đỏ ửng.



“A… Con mẹ nó!”, Diệp Võ đau đớn hét rống lên.



Lực của Cơ Khâm càng mạnh hơn. Hắn ta phải từng bước từng bước giẫm nát đầu Diệp Võ.



Ở đằng xa, Diệp Phù định xông lại cứu Diệp Võ nhưng không thể làm nổi.



Kiếm của anh ta có mạnh có nhanh đến đâu thì lúc này cũng đang bị hơn chục tu giả võ đạo ở cảnh giới bán bộ tông sư vây chặt nên anh ta cũng bất lực.



“Diệp Võ!”, Diệp Phù lớn tiếng hét lớn, nước mắt bất giác rơi xuống.



Chu Khánh Di cũng như vậy, dựa vào tốc độ của cô ta thì thanh kiếm trong tay có thể chém được rất nhiều người. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, vì sức lực của cô ta cũng có hạn.



Còn tu giả võ đạo của đối phương thì đông gấp 3 lần người của nhà họ Diệp.



Đặc biệt là những người có sức chiến đấu cao, ba nhà này điên cuồng chiêu mộ các cường giả ở cảnh giới tông sư đến từ Huyền Linh Sơn.



Trước đó, hơn chục cường giả ở cảnh giới tông sư đến để đối phó với Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp. Nhưng điều khiến họ tuyệt vọng là đám người đó chỉ mất mấy chục giây là đàn áp được Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ của nhà họ Diệp rồi. Sau đó hơn chục cường giả này tách ra rồi tấn công các học viên của nhà họ Diệp.



Lúc này Chu Khánh Di bị hai cường giả ở cảnh giới tông sư trung kỳ chặn lại. Bản thân cô ta cũng ‘ốc không mang nổi mình ốc’, thực lực cách biệt quá lớn. Hai tay và cả trên vai đều có vết kiếm sâu.



Trên mặt Chu Khánh Di toàn nước mắt, trong ánh mắt đều là màu máu, thân thủ di chuyển đến cực điểm. Rõ ràng là biết không cứu được người nhưng vẫn phải liều mạng và dốc hết sức lao lại phía Diệp Võ.



Trần Chỉ Tình ở trong phòng lớn cũng không thể kìm được.



Trước mặt toàn là máu tươi.



Từng tính mạng của học viên nhà họ Diệp gục xuống. Những người này đều rất trẻ, chỉ tầm 20 tuổi là cùng.



Vậy mà lúc này đều bị đao kiếm chém giết, quá đau lòng.



Quá tàn nhẫn!



Máu tươi tuôn trào nhuốm đỏ bãi cỏ trong trang viên trước mặt, màu xanh đã biến thành màu đỏ.



Cô ta cũng là tu giả võ đạo thì làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn được.



Trần Chỉ Tình cũng định xông ra nhưng bị Tiêu Nhược Dư ngăn lại: “Đừng xốc nổi! Cô xông ra cũng không thay đổi được gì đâu. Với thực lực của cô thì chỉ nộp mạng thôi”.

Đừng nói là thực lực của Trần Chỉ Tình mà ngay cả Tiêu Nhược Dư, cộng với dì Cầm thì cũng không thể thay đổi được cục diện.