Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 512: Tạm thời gọi là huyết đồng. 




Chỉ là những xương cốt này có thể đã để quá lâu nên đều đã có chút cảm giác bị phong hóa.



“Những mảnh xương này đều là của người đã chết ở đây”, vẻ mặt Tô Minh có chút khó coi.



Về phần những người này đã chết như thế nào, anh không cần nghĩ cũng biết, là bị lực hấp dẫn đáng sợ kinh người này hút chặt, không thể động đậy, sau đó chết đói hoặc bị giam cầm cho đến chết.



“Mình càng dùng lực tránh thoát, dường như lực hút và sức kéo mà chiếc quan tài này tác động ngược lại càng lớn hơn”, Tô Minh lẩm bẩm một mình, đây là kết luận mà anh đúc kết được sau khi tiêu phí hai tiếng đồng hồ vận dụng sức lực toàn thân để trốn thoát.





"Nơi này thật kỳ quái”.



Đột nhiên.



Tia sáng trong mắt Tô Minh tăng vọt!!!



Trước đó, anh vẫn luôn dốc toàn lực muốn tránh thoát và vùng dậy, chưa từng bình tĩnh lại, bởi vậy đã bỏ sót một số điều nhỏ nhặt.



Lúc này, an tĩnh lại, dường như… dường như...



Kho tàng huyết mạch đang xuôi chảy dường như đang nhấp nhô những gợn sóng hưng phấn.



Đúng.



Sự phấn khích này giống như một đứa trẻ đã đói đến cồn cào bỗng nhiên nhìn thấy bình sữa.



Chỉ là một gợn nhỏ.



Rất yếu ớt mỏng manh như đang phảng phất trong tiềm thức.



Tô Minh cẩn thận cảm nhận.



Một lúc lâu sau.



“Đúng là chuyển động của kho tàng huyết mạch, không phải ảo giác”, Tô Minh có chút miệng đắng lưỡi khô, vui mừng, kích động, khó hiểu, mong đợi, lẫn lộn quá nhiều cảm xúc: “Ông trời không tuyệt đường mình!!! Có kho tàng huyết mạch, mọi thứ đều có thể! Có lẽ khi tìm được lý do tại sao kho tàng huyết mạch có chút kích động, mình liền có thể cử động!”, nghiên cứu của Tô Minh đối với kho tàng huyết chưa nhiều, cho đến hôm nay mới có thể hiểu được một góc nhỏ trong một góc của tảng băng.



Lúc này muốn nhanh chóng tìm ra nguyên nhân kho tàng huyết mạch kích động, rõ ràng là một điều rất khó.



“Nhỏ máu, kho tàng huyết mạch ẩn giấu trong máu tươi của mình, nhỏ một giọt máu xuống cỗ quan tài phía dười này có lẽ liền biết được tất cả”, Tô Minh nghĩ tới nghĩ lui mới tìm được một cách đáng tin cậy.



Anh nhấc tay, cắn vào ngón tay mình.



Một giọt máu đỏ tươi nhanh chóng tụ lại rồi nhỏ xuống.



Sau đó anh liền gắt gao nhìn chằm chằm vào giọt máu tươi rơi trên quan tài kia, không dám thả lỏng giây phút nào.



Lúc đầu không có phát hiện gì, nhưng nhìn chăm chú một hồi, anh không khỏi dụi dụi mắt, có chút kinh ngạc ...



"Giọt máu của mình vừa rồi như lóe lên một tia sáng”.



“Giống như, giọt máu này nhiều hơn một phần phong vận”.



“Ài!”, tiếp đó anh lại phát hiện ra một sự thực nổi bật kỳ dị, so với những nơi khác, khu vực xung quanh nơi giọt máu rơi xuống đều trở nên ảm đạm hơn.



Thật đáng sợ.