Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 507: Xung quanh tối đen như mực.  




Tô Minh nặng nề rơi xuống đất.



Cơn đau kịch liệt ập tới như kim châm xát muối.



Cú va chạm mạnh khiến tất cả kinh mạch xương cốt trong cơ thể anh lúc này đều như vỡ nát.



Gần như nát tan thành một đống thịt vụn.





May mắn thay, ở thời khắc sinh tử, tác dụng kinh người của kho tàng huyết mạch khuếch trương sức sống và lực hồi phục trong anh.



Kho tàng huyết mạch dường như vô tận, căn bản không có giới hạn, chỉ cần Tô Minh chịu phải uy hiếp tới tính mạng, nó liền phát huy công dụng.



Ngoài ra, trong quá trình rơi xuống, anh vẫn luôn dùng chân khí bao bọc trái tim mình lại, bởi vậy, tác động lên trái tim không lớn, còn hoàn toàn nguyên vẹn.



Do đó vẫn có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Anh nằm liệt trên nền đất, bắt đầu hồi phục vết thương.



Xung quanh tối đen như mực.



Việc sở hữu kho tàng huyết mạch giúp thị lực của anh được nâng cao, có thể nhìn thấy rõ ràng trong đêm tối.



Nhưng hiện tại anh đang rơi vào trạng thái vô cùng suy nhược, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để quan sát xung quanh, tất cả tâm trí của anh đều đặt lên việc chữa lành thương thế.



Thời gian trôi qua.







Trần Chỉ Tình và Tống Cẩm Phồn được Diệp Võ, Diệp Phù an toàn đưa tới trang viên nhà họ Diệp.



Tốc độ của mấy người Diệp Võ, Diệp Phù quá nhanh.



Cộng thêm phía nhà họ Trần và nhà họ Tống cũng rất hợp tác.



Ba tiếng sau.



Trang viên nhà họ Diệp.



Bên ngoài sảnh lớn trong trang viên nhà họ Diệp được trùng trùng điệp điệp vây quanh bảo vệ không một kẽ hở bởi hơn hai trăm học viên thuộc võ đạo nhà họ Diệp, lớp ngoài được canh giữ bởi hơn trăm vệ sĩ.



Ở lối vào của sảnh lớn có Thiên Tự Vệ và Địa Tự Vệ canh gác.



Trong sảnh chỉ có hai người nhà họ Diệp là ông cụ và Diệp Mộ Cẩn.



Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn và Lam Tuyết cũng có mặt.



“Tôi biết trong lòng mọi người có nghi vấn, bây giờ tôi sẽ giải đáp tất cả”, Diệp Mộ Cẩn nhìn ba người phụ nữ trước mắt một cái thật sâu: “Tô Minh đã rơi vào Tây Lâm sát trận, sống chết không rõ!!!”



Lời này vừa vang lên.



Trần Chỉ Tình xém chút ngất lịm, nhưng may mắn có Tống Cẩm Phồn dìu đỡ, Tống Cẩm Phồn lúc này cũng nghẹn ngào rơi lệ.



Lam Tuyết thì run rẩy, sắc mặt tái nhợt.



Trên thực tế, trên đường được các học viên đưa tới trang viên nhà họ Diệp, họ đã đoán được phần nào, nhưng sau khi được xác minh lại, họ hoàn toàn không chấp nhận nổi sự thực này.

“Chỉ là không rõ sống chết, chứ không nhất định là đã chết”, Diệp Mộ Cẩn trầm giọng nói tiếp: