Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 442: Tất nhiên rồi




“Không giấu gì hai vị! Linh hỏa này đã thiêu trong tháp mấy tiếng đồng hồ rồi”, ông Châu nhếch mép cười, nói: “Chắc thằng ranh đó bị thiêu thành tro rồi cũng nên”.



Giọng nói của ông Châu chứa đầy sự tàn độc và đắc ý.



Hồng Đông Lập và Nam Cung Cù không kìm nổi mà mí mắt giật giật liên tục. Lúc hai người được tin Phó Hoành Khôn đã chết thì còn suy xét việc có nên hợp tác lại nuốt trọn Phiêu Diểu Tông không. Nhưng bây giờ thì họ lập tức dập tắt đi suy nghĩ này.





Vị thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông này không thể dây vào được.



“Thái thượng trưởng lão! Đừng nói là thằng ranh đó, mà ngay cả người mạnh hơn nó gấp mười lần thì cũng chết ở trong đó từ lâu rồi”, mấy vị chấp sự luôn đi theo ông Châu, lúc này cũng cười khổ nói, trong lòng như cạn lời.



Họ cảm thấy ông Châu đúng là cẩn thận quá mức!



Giết gà mà phải dùng đến dao mổ trâu. À không, là cưa điện chứ!



“Ha ha… Để chúc mừng thằng ranh đó đã chết, hôm nay tôi và anh Nam Cung phải uống với ông Châu vài chén mới được”, Hồng Đông Lập cười ha ha, tâm trạng vui vẻ, vuốt râu nói. Sau đó ông ta thu lại nụ cười, tự nhủ: “Bành Nhi! Thằng khốn đó chết rồi, con có thể yên nghỉ rồi”.



Ông Châu cũng cười ha ha, nói: “Tất nhiên rồi”.



Hiện giờ thằng ranh đó chết chắc rồi, tông chủ Phó Hoành Khôn cũng chết, vậy thì cả môn phái này mình toàn quyền quyết định rồi, đúng là nên chúc mừng thật.



“Mời hai vị”, ông Châu làm tư thế mời.



Nhưng đúng lúc này, đột nhiên…



“Thái thượng trưởng lão! Hình như… Hình như tháp… Tháp Bát Môn Quang rung lắc”, một vị chấp sự đột nhiên nói, nhìn về phía tháp Bát Môn Quang mà sắc mặt tái nhợt.



Tất cả mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt về phía tháp Bát Môn Quang.



Nhưng khi nhìn kỹ vài giây thì không phát hiện ra cái gì.



“Lục chấp sự! Có phải ông hoa mắt rồi không? Gì mà sợ hãi đến nỗi thế? Lẽ nào ông muốn nói với tôi là thằng ranh đó vẫn còn sống và sẽ ra được ngoài sao?”, ông Châu nhìn vị chấp sự đó một cái rồi hừ lạnh một tiếng, nói.



Những đệ tử chân truyền và đệ tử nòng cốt đều không kìm nổi cười.



Nhưng tiếng cười chưa dứt thì đột nhiên tháp Bát Môn Quang rung mạnh.



Mọi người chăm chú nhìn, và rồi tất cả tiếng cười đều vụt tắt.



Sắc mặt ông Châu biến đổi, ông ta vội nhìn về phía mấy chấp sự ở Cổ Tịch các, hỏi: “Chuyện gì vậy?”



“Trong ‘Bát Môn Lục’ có ghi, nếu tháp Bát Môn Quang rung, là… Là…”, mấy chấp sự run rẩy, ấp úng nói.



“Là cái gì?”, ông Châu quát lớn.

“Là… Là dấu hiệu tháp Bát Môn Quang sắp nứt vỡ”.