Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 416: “Chết tiệt!”




Phó Hoành Khôn tự nhận thiên phú võ đạo của mình cũng rất tốt nhưng ông ta tu luyện ‘Tù thiên chỉ’ mất tận 36 năm mà mới được coi là nhập môn thôi.



Kể cả là vậy nhưng uy lực của ‘Tù thiên chỉ’ cũng vô cùng khủng khiếp.





Lúc này có thể thấy rõ chỉ ấn màu đen dường như một cây cột ma thuật dựng ngang trong không gian, trên chỉ ấn còn có những ký tự hình chữ ‘Tù’, còn có nhiều trận pháp quỷ dị hòa vào nhau.



“Két…”.



Chỉ ấn màu đen đó vừa tiếp xúc với kiếm quang của Tô Minh ở trên không trung thì kiếm quang của Tô Minh bị xé tan rồi nhanh chóng biến mất, hoàn toàn không phải là đối thủ.



Còn chỉ ấn đó càng đậm hơn, mang đầy mùi hủy diệt.



Tốc độ của chỉ ấn màu đen càng nhanh hơn rồi bao trùm về phía Tô Minh.



Trên võ trường của viện võ đạo nhà họ Diệp có cảm giác tối sầm lại, luồng không khí của chỉ ấn màu đen bao trùm khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.



“Chết tiệt!”, Tô Minh thầm mắng một tiếng rồi thấy sởn hết gai ốc. Bởi vì anh cảm thấy chỉ ấn màu đen ập đến phía mình khiến anh cảm thấy bị uy hiếp chí mạng.



“Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm! Thiên Vẫn Kiếm…”, Tô Minh như phát điên, toàn thân đầy máu khiến anh trông càng dữ tợn hơn. Xích Ảnh kiếm trong tay chỉ vung lên theo kiểu mất phương hướng. Trong chớp mắt mà Tô Minh tung ra 9 đường kiếm.



Thực lực cách biệt quá lớn. Phó Hoành Khôn là cảnh giới tôn giả hậu kỳ, mạnh hơn Cao Thanh Kiếm rất nhiều.



Vì vậy Tô Minh chỉ có thể vung ra 9 chiêu chồng lên nhau để đối phó với một chiêu của Phó Hoành Khôn.



Hiệu quả cũng không tồi, 9 đường kiếm trên không trung có thể chắn được tù thiên chỉ ấn kia.



Nhưng khi 9 kiếm liên tiếp đánh ra thì chân khí trong cơ thể Tô Minh như bị rút hết, ngay cả xương tủy cũng bị rút cạn.



Đúng là Tô Minh có kho tàng huyết mạch và nguồn chân khí bất tận. Nhưng thoáng chốc dốc sức triển khai 9 kiếm thì vẫn khiến anh tiêu hao rất nhiều sức lực. Kể cả kho tàng huyết mạch có tác dụng và giúp anh hồi phục thì cũng mất một thời gian chừng ba bốn hơi thở.



“Hừm… Chàng trai! Tôi tiễn cậu đi gặp Diêm Vương nhé”, cứ tưởng vài hơi thở là rất ngắn nhưng ông Châu lại nắm bắt rất nhanh. Trong đôi mắt già nua của ông ta bao trùm tinh quang.



Bàn tay khô khan của ông Châu xuất hiện thanh kiếm màu vàng.



Kiếm không dài, chỉ tầm 33cm nhưng rất tinh túy, dường như có vô số tia laze hội tụ, lưỡi kiếm cũng vô cùng sắc.



Sắc mặt Tô Minh tái nhợt, đâu có thể ngờ lão già này lại vô liêm sỉ đến vậy? Lại thật sự định ra tay cùng với Phó Hoành Khôn sao? Điều quan trọng là, ông ta chọn thời cơ cũng chuẩn, đúng lúc hơi thở mình trong lúc yếu nhất.

Tô Minh dựng hết tóc gáy, tim đập chậm dần, anh đã cảm thấy mùi chết chóc bao trùm toàn thân mình.