Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 398: “Tông chủ! Bây giờ phải làm thế nào?”  




“Tất nhiên chúng tôi cũng không để anh Phó tốn công vô ích đâu”, sau đó Nam Cung Cù lên tiếng nói: “Chân Diễn Tông của chúng tôi bỏ ra 10 viên linh thạch”.



“Nhà họ Hồng cũng bỏ ra 10 viên linh thạch”, Hồng Đông Lập cũng nói.





Ánh mắt Phó Hoành Khôn sáng lên, có chút kinh ngạc.



10 viên linh thạch không phải là con số nhỏ, dù sao thì linh thạch cũng là thứ rất hiếm thấy ở Huyền Linh Sơn.



Nếu như có 20 viên linh thạch thì Phó Hoành Khôn có niềm tin mình sẽ vọt lên cảnh giới tôn giả đỉnh phong kỳ, hiện giờ ông ta đang ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ.



Mặc dù Phó Hoành Khôn thấy kích động nhưng vẫn không trực tiếp đồng ý mà nhìn đám trưởng lão và thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông rồi khẽ gật đầu.



Lúc này ông ta mới hít một hơi thật sâu, nói: “Giao cho Phiêu Diểu Tông đi!”



“Mong anh Phó đích thân ra tay. Chúng tôi đã điều tra thông tin của thằng Tô Minh đó rồi. Dường như sau lưng hắn không có thế lực gì lớn nhưng thiên phú võ đạo thì đáng sợ lắm. 20 tuổi đầu mà đã ở cảnh giới thiên vị sơ kỳ, cái này không có gì to tát nhưng hắn có thể vượt cấp mà dễ dàng giết chết người ở cảnh giới thiên vị đỉnh phong kỳ. Hơn nữa còn lĩnh ngộ được kiếm ý, đúng là trăm năm mới thấy. Một yêu nghiệt như vậy mà đối đầu với chúng ta thì phải giết càng sớm càng tốt. Nếu không thì đêm dài lắm mộng. Nếu để hắn luyện mấy năm nữa thì khéo các thế lực ở Huyền Linh Sơn sẽ bị hắn san bằng mất”, Nam Cung Cù nói, trong giọng nói chứa đầy sát ý.



“Yên tâm đi!”, Phó Hoành Khôn gật đầu, dường như đã đưa ra quyết định.



Sau đó Nam Cung Cù và Hồng Đông Lập đều lấy ra 10 viên linh thạch đưa cho Phó Hoành Khôn, sau đó rời đi.



“Tông chủ! Bây giờ phải làm thế nào?”



“Ông Châu! Ông đi cùng tôi”, trên mặt Phó Hoành Khôn toát lên sát ý.



Ông Châu là thái thượng trưởng lão của Phiêu Diểu Tông, đã 300 tuổi, thực lực khủng khiếp, cùng ở cảnh giới tôn giả hậu kỳ với Phó Hoành Khôn.



Nhưng Phó Hoành Khôn vẫn còn cơ hội tiến thêm còn ông Châu không còn cơ hội nữa, tuổi thọ của ông ta cũng không còn là bao.



Ông Châu gật đầu, đáp: “Được”.

“Đại trưởng lão! Hãy cử người đến đón Nguyên Nhi! Lệnh bài của con bé vẫn chưa vỡ, chứng tỏ nó vẫn còn sống”, Phó Hoành Khôn lại nhìn sang một người đàn ông trung niên ở bên cạnh, nói.