Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 386: Nói dối không chớp mắt.  




Người con gái kia mặc dù cô không biết rõ nhưng thân phận chắc chắn không đơn giản.



Còn ba ông già kia, Diệp Mộ Cẩn đều biết, ba người đó chính là trưởng lão của Phiêu Diểu Tông.



Ánh mắt Tô Minh lóe lên một cái, có chút kinh ngạc.





Thực lực của Phiêu Diểu Tông thực sự rất mạnh!



Người thanh niên là một Thiên Vị đỉnh phong!!!



Đúng, chính là cảnh giới đỉnh phong.



So với Lưu Vũ Đằng và Dương trưởng lão của Cửu Hư Tông còn mạnh hơn nhiều.



Hơn nữa, người thanh niên này tu luyện đao ý, mặc dù hắn đã thu lại hết sức nhưng vẫn có thể nhận ra.



Ngoài ra ba người đàn ông trung niên đều là Thiên Vị hậu kỳ.



Ngay cả cô gái xinh đẹp khí chất kiêu ngạo cũng là Thiên Vị trung kỳ.



Diệp Mộ Cẩn cùng Tô Minh đều đứng lên: "Xin mời".



"Hừ, chúng tôi còn chưa tới, đã gọi món hết rồi?", cô gái xinh đẹp khí chất kiêu ngạo liếc qua chiếc bàn, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.



"Giới thiệu một chút, đây là sư muội của tôi Phó Nguyên, tính khí có chút ngang bướng, thật ngại quá", Phương Ngọc xin lỗi, thái độ của hắn vẫn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.



"Sư huynh, tính khí em như thế nào?", Phó Nguyên trừng mắt nhìn Phương Ngọc.



"Sư muội là con gái duy nhất của sư phụ tôi, cho nên...", Phương Ngọc ngồi xuống, cười khổ nói, sư phụ của hắn, đó là tông chủ môn phái Phiêu Diểu Tông, như vậy thì Phó Nguyên chính là con gái của tông chủ Phiêu Diểu Tông sao?



Ba vị trưởng lão Phiêu Diểu Tông cũng ngồi xuống.



"Cậu Tô, cậu cũng nên biết quan hệ giữa Phiêu Diểu Tông chúng tôi và nhà họ Diệp", sau khi ngồi xuống, Phương Ngọc nhìn về phía Tô Minh rồi rót cho Tô Minh một chén rượu.



Tô Minh gật đầu: "Phiêu Diểu Tông bao nhiêu năm qua chiếu cố nhà họ Diệp, tôi vô cùng cảm tạ".



"Tối hôm qua, cậu Tô gặp nạn, Phiêu Diểu Tông chúng tôi vốn định tới để giúp đỡ, nhưng vì một số việc nên đã phải trì hoãn", Phương Ngọc lại nói, có chút áy náy.



Nói dối không chớp mắt.



Nhưng Tô Minh không thèm để ý.



Nhưng sắc mặt Diệp Mộ Cẩn lập tức bất thường, liền muốn phản bác, Tô Minh lại vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của Diệp Mộ Cẩn, trấn an cô ta không cần nói tiếp, mọi chuyện cứ giao cho anh xử lý.

"Vậy thì phải cảm ơn ý tốt của Phiêu Diểu Tông rồi", Tô Minh mở miệng nói.