Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2970: Ngang sức ngang tài.  




Nhìn mấy người Bạch Bào, Vương Kiếm Hiện, nếu như không phải Tô Minh vẫn có thể chiếu cố một hai phần, thì lúc này hẳn đã chết mười vạn tám nghìn lần rồi chăng?



Về phần những người khác đang đứng trước đại sảnh, những tu giả võ đạo có địa vị cao trọng, thực lực cường hãn và có lai lịch lớn kia, như hơn 10 vị ở sự tồn tại cấp bậc bá chủ trong số 17 vị minh chủ liên minh kia lúc này cũng đều đang nín thở, mắt chớp tắt điên cuồng, có kinh hãi, có kiêng nể, có khó tin, có cân nhắc…, rõ ràng ngay cả bọn họ cũng không hiểu rõ thực lực mà tông chủ Thiên La đang thể hiện ra ngoài, họ đều bị chấn kinh.



Cùng lúc đó, nét mặt của Tô Minh cũng trở nên ngưng trọng!



Đúng vậy, rất ngưng trọng.





Nhưng không hề sợ hãi hay e ngại.







“Thiên Vẫn kiếm!”



Gần như trong nháy mắt tông chủ Thiên La xuất kiếm, Tô Minh cũng lấy kiếm ra ngay lập tức.



Nhưng mà anh không dùng kiếm thật sự.



Bây giờ lấy thực lực của Tô Minh, kiếm thật sự cũng không có nhiều trợ giúp cho anh lắm, trừ khi là Ma La Kiếm, nhưng giết chết tông chủ Thiên La cần dùng Ma La Kiếm sao? Tô Minh cảm thấy không cần.



Nếu đã như vậy, không bằng trực tiếp dùng kiếm nguyên tấn công, không phải sao?



Tô Minh đưa ngón trỏ ra vạch một cái.



Đầu tiên là đạt đến pháp nguyên không gian cấp tám đỉnh phòng hoàn toàn đi kèm, thúc đẩy tốc độ sinh trưởng của kiếm nguyên đến mức cao nhất mà Tô Minh có thể làm được bây giờ trước đã.



Mặt khác, kiếm nguyên này không còn đơn giản chỉ là kiếm nguyên nữa, mà pháp nguyên lôi điện cũng đã được thêm vào hoàn toàn.



Có thể tưởng tượng ra được pháp nguyên lôi điện cấp tám đỉnh phong có uy lực như thế nào.



Thế là trên thực tế, kiếm nguyên này của Tô Minh có thể hình dung một cách chính xác là kiếm lôi.



Hơn nữa còn là kiếm lôi đặc biệt, kiếm lôi đẳng cấp cực cao.



Ngoài ra còn sử dụng hết mức Thiên Vẫn kiếm pháp đã tu luyện đến đỉnh phong!



Chỉ trong chớp mắt.



“Vèo!”



Một lỗ đen khổng lồ, khuếch tán ra vô biên vô hạn được tạo ra giữa không trung.



Đó là hai kiếm mang va chạm giữa không trung.



Lặng yên không một tiếng động, lại hủy diệt tất cả.



Đương nhiên những điều này không quan trọng, quan trọng là rất nhiều người ở đây lại muốn cắn nát đầu lưỡi một lần nữa.



Đậu má.



Mẹ nó chứ.



Ngang sức ngang tài.



Đây không phải chuyện tào lao lớn nhất chư thiên vạn giới sao?

Sao lại sóng yên biển lặng rồi?