Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2947: Kết quả thành công mới là tốt nhất.    




Hơn nữa hắn ra đại chiêu, hoàn toàn không thể nhìn thấy kiếm trong tay hắn từ đâu ra? Nhưng kiếm đó là dung khí vô cùng mạnh, còn là dung khí thượng phẩm hiếm gặp.



Không chỉ vậy, trên kiếm còn có 49 đường pháp nhãn Tu La, pháp nhãn là một kiểu hỗ trợ binh khí.









Thông thường, chỉ có đại sư luyện khí tiền sử mới làm được. Nhưng đến thời đại này đã thất truyền. Gọi là pháp nhãn, chính là dùng bí pháp cao cấp đặc biệt phong ấn một vài năng lượng, quy tắc đặc biệt trên binh khí.



Trong lúc dùng binh khí ra đại chiêu thì pháp nhãn sẽ giống như chất xúc tác, chất bổ trợ khiến binh khí xuất chiêu với uy lực tăng lên nhiều lần.



Kiếm này của Thần Diệu Vương không những kèm theo pháp nhãn mà còn là 49 pháp nhãn.



Không những là 49 mà còn là pháp nhãn Tu La trong truyền thuyết.



Nói không khách khí thì với kiếm này, Thần Diệu Vương có thể được coi là đứng trên đỉnh cao của ‘Kim Tự Tháp’ tu giả võ đạo.



Không chỉ vậy, Thần Diệu Vương vô cùng tàn nhẫn, điều này ai cũng có thể cảm nhận được rõ. Kiếm quang ‘Tu La Tứ Phương Trảm’ bao hàm sát nguyên, mà còn là sát nguyên Bát Đoạn sơ kỳ, sát nguyên vô cùng đặc biệt. Chỉ với cấp bậc này đủ thấy thực lực của Thần Diệu Vương khủng khiếp đến nỗi nào. Nói chính xác ra, chỉ với sát nguyên ở Bát Đoạn sơ kỳ này cũng đủ để chém nát Cực Kiếm các rồi.



Hơn nữa, khoảng cách giữa Tô Minh và Thần Diệu Vương lại gần như vậy nữa.



Do đó, sức tấn công của ‘Tu La Tứ Phương Trảm’ không nói cũng rõ.



Dù sao thì lúc Thần Diệu Vương ra tay, rõ ràng mọi thứ xung quanh đều bị khóa chặt và bị đông cứng. Đám Vương Kiếm Hiện hay người đàn ông áo bào trắng đều thấy tim đập mạnh, mặt không còn giọt máu. Ai nấy đều đờ đẫn ngây dại, tư duy như bị khóa chặt. Có chết họ cũng không thể ngờ Thần Diệu Vương đường đường là yêu nghiệt siêu cấp của nền văn minh cấp tám lại vô liêm sỉ đến vậy?



Sau đó, trong khoảng thời gian cực ngắn, kiếm quang và Tu La khát máu đều bổ nhào về phía Tô Minh.



Thoắt cái, có hàng tỷ sát đạo, sát khí và ý chí tử vong xuất hiện.



Toàn bộ Cực Kiếm các đều không ngừng rung lắc.



Lúc này sắc mặt Thần Diệu Vương vừa tàn nhẫn vừa dữ dằn, khác hoàn toàn với vẻ cao quý và kiêu ngạo trước đó. Đặc biệt là đôi mắt vô cùng bá đạo, phấn khích và khát máu.



Thần Diệu Vương hiểu rõ một đạo lý: Thắng làm vua thua làm giặc.



Vì vậy nếu đã quyết sinh tử thì trong hai người nhất định sẽ có một người phải chết, vậy thì sao không dốc sức giết chết Tô Minh? Kể cả phải dùng thủ đoạn đê tiện một chút.



Kết quả thành công mới là tốt nhất.



Ngoài ra hắn cũng rõ một đạo lý ‘sư tử bắt thỏ cũng phải dốc sức’, vì vậy kể cả Tô Minh trẻ như này, cảnh giới chỉ là cảnh giới Hồng Mông thấp bé nhưng hắn đã không ra tay thì thôi, ra tay rồi thì phải ra chiêu mạnh nhất.



Còn Cốc Ngưng Băng ở bên cạnh mắt sáng như trăng rằm, cô ta phấn khích muốn gào thét.



Cô ta hận nỗi không thể dùng tất cả những lời lẽ mỹ miều nhất để khen Thần Diệu Vương.



Trước đây sao mình lại không phát hiện ra Thần Diệu Vương ưu tú như vậy chứ?



Đáng lẽ phải như này! Người theo đuổi Cốc Ngưng Băng cơ mà!