Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2926: Phía trước là hư không vô tận.   




Dần dần, ngoài một phần nhỏ đệ tử ở Cực Kiếm các còn nhớ là ở Cực Kiếm các từng có một yêu nghiệt siêu cấp tên là Cốc Ngưng Băng thì phần lớn mọi người đều quên rồi.



Mấy ngày nay, từ lúc Các chủ tiếp xúc với Tô Minh thì bắt đầu nghĩ đủ cách để liên lạc với Cốc Ngưng Băng.



Vương Kiếm Hiện hiểu rõ, sở dĩ trước nay Các chủ không liên lạc với Cốc Ngưng Băng mà giờ mới liên lạc, chính là vì suy nghĩ cho cô ta.





Nếu trước đây liên hệ với Cốc Ngưng Băng cũng chỉ là để cô ta báo đáp Cực Kiếm các mà thôi. Các chủ cũng có kiêu hãnh của riêng mình, hơn nữa ông ta dạy dỗ đào tạo Cốc Ngưng Băng bao nhiêu năm, nên đã coi cô ta như con gái nuôi, vì vậy cũng không có ý muốn Cốc Ngưng Băng phải báo đáp. Vì vậy trước đó ông ta không liên hệ.



Nhưng bây giờ ông ta lại thấy, nếu có thể tác hợp cho Cốc Ngưng Băng và Tô Minh, một mặt sẽ là chuyện tốt đối với Cực Kiếm các. Mặt khác Tô Minh thật sự quá xuất sắc, nếu như Cốc Ngưng Băng bỏ lỡ thì đúng là đáng tiếc.



“Các chủ! Tôi có câu này không biết có nên nói hay không?”, Vương Kiếm Hiện trầm ngâm một lát rồi ngưng giọng nói.



“Nói đi!”



“Lần này khó khăn lắm mới liên lạc được với Cốc Ngưng Băng, biết được cô ta ở nền văn minh Hàn Uyên rồi nhưng thái độ của cô ta với chúng ta rất lạnh nhạt và theo kiểu miễn cưỡng. Hơn nữa, cộng với thái độ trong suốt 6000.00 của cô ta thì chắc chắn ông cũng đã rõ tính tình của cô ta rồi, hà tất phải…”, Vương Kiếm Hiện có chút buồn bực, nói.



Rõ ràng Các chủ suy nghĩ cho Cốc Ngưng Băng, muốn cho cô ta cơ hội làm quen với yêu nghiệt siêu cấp, anh tài hiếm có như Tô Minh.



Vậy mà Cốc Ngưng Băng lại có thái độ dường như Cực Kiếm các gặp phải chuyện gì nên phải đi cầu cạnh cô ta, cứ như Cực Kiếm các muốn cô ta phải báo đáp ân nghĩa năm xưa vậy.



“Không sao đâu! Mặc dù con bé đó tính tình lập dị nhưng không phải người xấu. Tính khí đó có liên quan rất lớn đến thể chất của nó. Chắc nó vốn có thể chất đặc biệt thuộc tính băng hàn nên tính lạnh lùng cũng dễ hiểu thôi”, Các chủ nói với giọng bất lực: “Băng Nhi là do tôi cứu về năm đó, lúc đưa về nó mới sáu bảy tuổi, cũng coi như con gái tôi. Tôi tự nhủ không hổ thẹn với lòng mình là được, còn nó nghĩ thế nào thì tùy nó”.



“Vâng tông chủ! Tôi hiểu rồi”, Vương Kiếm Hiện hít một hơi thật sâu, cố đè nén cảm xúc buồn bực trong lòng mình rồi gật đầu đáp lại.



“Lui xuống đi!”, Các chủ khoát tay, nói. Dường như vì chuyện của Cốc Ngưng Băng mà cảm xúc của ông ta có chút nặng nề.







Ở Chúng Sinh các…



“Rầm!”



Tu luyện mấy ngày liền, lấy kho tàng huyết mạch làm cơ sở, trấn áp luyện hóa Thì Không Châu. Mỗi lúc Tô Minh lại thấy thần kinh căng thẳng. Mỗi lúc anh đều dốc hết sức, dùng tất cả mọi cách. Vì vậy, kiên trì bốn ngày ba đêm, lúc này thần hồn mới đột nhiên bước vào một không gian khác.



Đã luyện hóa được Thì Không Châu rồi!



Lúc này, Tô Minh chỉ cảm thấy, thần hồn của mình có mối liên hệ chặt chẽ với Thì Không Châu.



Tô Minh ngồi khoanh chân tại chỗ, thoạt nhìn như đang tu luyện nhưng lúc này thần hồn của anh hoàn toàn bước vào trong Thì Không Châu.



Anh đang bước đi trong Thì Không Châu đó, thật đúng là vi diệu.



Trong Thì Không Châu, rõ ràng là hư không vô tận, dưới chân cũng đều là hư vô. Nhưng mỗi bước đi thì dưới chân đều xuất hiện những tầng mây như nâng đỡ anh đi về phía trước.



Phía trước là hư không vô tận.



Đột nhiên Tô Minh dừng bước chân rồi mắt sáng lên.



“Không gian Cửu Tinh!”, Tô Minh lẩm bẩm.