Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2917: Đây là người phụ nữ của anh!




“Khụ khụ…Còn gì nữa?”, Tô Minh không nói nên lời, trên trán nổi đầy vạch đen, mẹ thật không đáng tin cậy, thèm cháu trai lớn, cháu gái đến vậy sao? Người già hầu hết đều như vậy phải không?



“Còn có, chị Vô Tình…chị Vô Tình…”, Diệp Mộ Cẩn nói tiếp, nhưng nói xong lại có chút do dự.





“Nói! Vô Tình làm sao?”, Tô Minh nhíu mày.



“Chị Vô Tình, hình như là song sinh thần hồn”, Diệp Mộ Cẩn cắn đôi môi đỏ mọng, cuối cùng vẫn nói ra.



“Song sinh thần hồn?”, Tô Minh có chút kinh ngạc, nhưng mà cũng không phải là đặc biệt khiếp sợ, dù sao thì trong thế giới võ đạo, chuyện gì cũng có thể xảy ra, những chuyện như sống lại, luân hồi chuyển thế cũng xảy ra như cơm bữa, song sinh thần hồn cũng không phải là điều gì ngoài ý muốn.



“Đúng vậy, song sinh thần hồn, mà thần hồn kia của chị ấy dường như càng khó lường hơn, sau khi thần hồn đó thức tỉnh, thực lực của chị Vô Tình tăng cao, vô cùng khủng bố, cho dù là em cũng kém xa chị Vô Tình. Thần hồn thứ hai của chị Vô Tình cực kỳ kiêu ngạo, hơn nữa, cũng chưa từng gặp anh Tô lần nào, cũng không có tình cảm gì với anh, cho nên, có chút…có chút…”, Diệp Mộ Cẩn nói đến đây thì tạm dừng.



“Có chút coi thường anh phải không?”, Tô Minh không hề cảm thấy ngoài ý muốn, thời điểm anh rời khỏi Chiến Uyên, mặc dù lúc ấy, thực lực của anh đã cao đến tận trời, nhưng đó cũng chỉ là trình độ của nền văn minh cấp hai, như vậy, dựa theo lời Mộ Cẩn nói, thần hồn thứ hai của Vô Tình có lai lịch rất lớn, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Mộ Cẩn, người đã đạt đến trình độ của nền văn minh cấp sáu, vậy người kia ít nhất phải có trình độ của nền văn minh cấp bảy, thậm chí là nền văn minh cấp tám hay mạnh hơn nữa là nền văn minh cấp chín, thần hồn kia của cô ấy coi thường anh cũng là điều dễ hiểu.



“Đúng vậy, thần hồn kia của chị Vô Tình cực kỳ cao ngạo, nhưng mà bản chất cũng tốt lắm, thần hồn kia còn chỉ dẫn cho em vài vấn đề mà em gặp phải trong võ đạo, chỉ là tính cách lạnh như băng, lại vô cùng kiêu ngạo, mỗi ngày đều tẩy não chị Vô Tính, muốn khiến cho chị Vô Tình rời khỏi anh, nói anh Tô không xứng với chị Vô Tình, vân vân…”, Diệp Mộ Cẩn nhỏ giọng nói, âm thanh càng ngày càng nhỏ đi.



“Thế Vô Tình chân chính thì sao? Cô ấy nghe lời thần hồn kia sao? Hay là…”, Tô Minh hỏi, vấn đề này vô cùng quan trọng, dù sao thì thần hồn kia cũng chưa từng tiếp xúc với anh bao giờ, cho dù thần hồn đó có thái độ như thế nào với anh, anh cũng không quan tâm, nhưng mà Vô Tình chân chính, chính là người mà Tô Minh vô cùng quen thuộc kia, nếu như cô ấy cũng thay lòng đổi dạ, anh tuyệt đối sẽ không chút do dự mà trở thành người qua đường với Đạm Đài Vô Tình, bản thân Tô Minh không có ý định mặt nóng dán mông lạnh, tính cách này của anh, từ trước đến nay vẫn luôn là như thế.



“Không có, chị Vô Tình vẫn luôn nhớ mong anh Tô, mỗi lần chị Vô Niệm nói xấu anh Tô, chị Vô Tình đều vô cùng tức giận, thậm chí, lúc mới đầu, vì anh Tô mà chị Vô Tình từng muốn bóp chết thần hồn chị Vô Niệm, nhưng mà chị Vô Niệm rất mạnh nên không thành công”.



“Hơn nữa, sau này, có một lần chị Vô Tình gặp phải nguy hiểm, là chị Vô Niệm xuất hiện nắm trong tay toàn cuộc, xem như là cứu mạng chị Vô Tình, lúc ấy, thái độ của chị Vô Tình đối với chị Vô Niệm mới tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, về vấn đề liên quan đến anh Tô, chị Vô Tình một bước cũng không chịu nhượng bộ”.



“Cũng là vì anh Tô nên cuối cùng chị Vô Tình mới quyết định rời khỏi Chiến Uyên, đi vào hư không vô tận để tìm kiếm cơ hội, ý muốn tìm được phương pháp làm cho thần hồn Vô Niệm kia thoát khỏi cơ thể mình, nhưng mà, đến nay đều không có tin tức gì, không biết bây giờ chị Vô Tình và chị Vô Niệm thế nào rồi?”







Diệp Mộ Cẩn có chút lo lắng.



Tô Minh gật đầu, ghi nhớ vào đáy lòng.



Đây là người phụ nữ của anh!



Mỗi người ai cũng không chịu thua kém, thậm chí là vĩ đại.

Cho nên, mỗi người đều có thể bùng nổ bản lĩnh của mình, vạn năm trước, Đạm Đài Vô Tình có thiên phú võ đạo cực kỳ tốt, sớm hay muộn cũng sẽ tiếp tục phi thăng, đây vốn là điều dĩ nhiên.