Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2820: Ban nãy, suýt nữa thì toi đời rồi!  




Thực tế, bị tổn hại nhiều nhất chính là kiếm tâm. Nếu không phải ở giây phút cuối cùng có kho tàng huyết mạch và cây Thế Giới bảo vệ thì chắc đã nát hơn cả chục ngàn lần rồi ấy chứ. Đều nhờ công của hai chúng nó hết.









Giờ phút này, trông Tô Minh có vẻ chẳng chút xây xát, nhưng những tế bào và xương cốt trong cơ thể anh đã bị luồng kiếm mang kia bổ vào mà ẩn chứa sức công phá vô cùng khủng bố.



Luồng kiếm mang kia định phá hủy cơ thể Tô Minh, nhưng lại không thành công, trái lại còn trở thành thứ tốt rèn luyện cơ thể giúp anh.



Tô Minh có thể cảm giác được cường độ cơ thể mình đang nhanh chóng tăng lên, chắc phải tăng lên gấp ba. Đây cũng coi như là một gặt hái lớn. Cường độ cơ thể tăng lên khiến sức chiến đấu của anh cũng mạnh lên gấp mấy lần.



"Hộc, hộc, hộc...", Tô Minh thở hổn hển, không ngừng khôi phục, lòng thầm may mắn.



Ban nãy, suýt nữa thì toi đời rồi!



Đương nhiên, ngoài may mắn ra còn cảm thấy hết sức vui vẻ!



Thanh kiếm này thật mạnh! Vượt ngoài tưởng tượng của anh luôn...



Nếu chịu đựng được luồng kiếm mang đã bị nuôi dưỡng trong vô số năm kia thì anh hoàn toàn có thể lấy được nó. Đây là một gặt hái rất lớn.



Tô Minh thấp thoáng thấy được hình dạng của thanh kiếm đang lơ lửng trước mắt. Cả thanh kiếm là một màu đen tuyền, có một luồng sấm sét như được khắc lên thân kiếm. Nó cũng không dài, chỉ khoảng 1m, nhưng lưỡi kiếm lại khiến người ta ớn lạnh. Dù là Tô Minh, khi nhìn vào mũi kiếm và lưỡi kiếm đều cảm thấy hết hồn. Chỉ riêng kiếm phong của nó thôi đã mạnh mẽ nhất trong số những thanh kiếm anh đã gặp.



"Bên trong thanh kiếm này chứa đại đạo đỉnh cấp về sấm sét", Tô Minh lẩm bẩm. Anh không biết thanh kiếm này đã hấp thu bao nhiêu lôi nguyên, mới có được thuộc tính sấm sét khủng bố như vậy, nó lớn đến mức Tô Minh cảm giác như bên trong là cả một thế giới sấm sét.



Tô Minh định giơ tay cầm lấy nó theo bản năng, nhưng còn chưa chạm vào đã thấy trên thân kiếm tỏa ra một sự kháng cự đầy mãnh liệt mà cả anh cũng không chịu nổi.



"Không thể lấy được ư?", Tô Minh khẽ nhíu mày, ban nãy vừa đỡ được một đòn trí mạng của nó, nếu không lấy được thì chẳng phải là quá đáng tiếc?



Sau đó, Tô Minh không khỏi dùng toàn bộ sức mạnh trong người, thậm chí còn mượn một phần sức mạnh từ kho tàng huyết mạch, có thể nói là đã phát huy 200% sức mạnh.



Rồi lại giơ tay nắm lấy nó, kết quả vẫn không thể lấy được.



Thanh kiếm này ở ngay trước mặt lại cảm giác như xa tít chân trời, giống như hoa trong gương, trăng trong nước.



Tô Minh lập tức buồn bực, lẽ nào lại uổng công sao?



Anh nhìn chằm chằm vào nó, không hiểu sao lại hơi ngẩn ngơ.



"Sao nhìn kiểu gì thì nó cũng không phải là một thanh kiếm, mà như một ngọn núi vậy?", Tô Minh hơi kinh ngạc, lẽ nào mình bị hoa mắt rồi?



Tô Minh bèn hỏi Mạc Thanh Nhạn: "Thanh Nhạn, em nhìn thanh kiếm này xem..."

Anh hỏi nhưng không thấy cô ấy đáp, quay đầu lại mới biết Mạc Thanh Nhạn đã ngất rồi. Dù anh đã chặn lại đòn tấn công của luồng kiếm mang kia, nhưng khí thế tiết ra trên nó cũng đủ làm cô ấy ngất đi. May mà, không có nguy hiểm đến tính mạng.