Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2737: Đó là sự vũ nhục vô cùng lớn. 




Từ cảnh giới có thể thấy được, trong bốn người bọn họ, thực lực của người trung niên một mắt mặc áo choàng tím này chính là cảnh giới Hồng Mông tầng thứ hai, hơn nữa, Hà Nhiếp có thể khẳng định rằng, cảnh giới Hồng Mông tầng thứ hai của người trung niên một mắt mắc áo choàng đỏ còn có hơi thở mạnh hơn Tam trưởng lão của Chúng Sinh các có cùng cấp độ. Cùng cảnh giới, thực lực cũng có sự khác biệt.



Còn về hai người trẻ tuổi trong đó, cả hai đều chưa tới mười triệu tuổi, mà đều ở cảnh giới Hồng Thiên, bọn họ chắc chắn là thiên tài trong thiên tài, về mặt cảnh giới, họ chẳng hề kém cạnh, có lẽ còn hơn Cố Thần và thậm chí là Tô Minh.





Còn về ông lão hòa ái, mặt mày hiền hậu, dễ dàng khiến người ta bỏ qua lại càng kinh khủng hơn, thực lực ông lão chính là cảnh giới Hồng Mông tầng thứ năm, ở Chúng Sinh các, chỉ có đại các chủ và vài vị Thái thượng các chủ mới có thể đạt tới cảnh giới này.



Càng chưa kể đến, nền văn minh cấp bảy của bọn họ là lấy hình thức gia tốc, nên nó lại càng đoàn kết hơn, còn về Chúng Sinh các, tuy cũng là nền văn minh cấp bảy, nhưng thế lực lại phân tán khắp nơi, trong các vị các chủ còn có tranh đoạt quyền lợi, đấu tranh với nhau khá nghiêm trọng.







Không thể nào so sánh được.



Đương nhiên, kiêng kị thì kiêng kị, nhưng tận sâu trong đáy lòng ông ta vẫn tràn đầy sự hưng phấn, bởi vì, nhìn qua thì có vẻ như đối phương là kẻ thù không đội trời chung với Cố Hoàng Sí, mà kẻ thù của kẻ thù thì chính là bạn.



Nếu như Tô Minh có thể chết trên tay đối phương, ha ha…thì không điều gì có thể tốt hơn, vốn dĩ đã đi đến hoàn cảnh tuyệt vọng, đột nhiên sự việc lại có chuyển biến, Hà Nhiếp có chút mong đợi.



“Xem ra, ông trời cũng muốn cậu phải chết!”, Hà Nhiếp đăm chiêu nhìn Tô Minh rồi tự thì thầm trong lòng, thật sự là quá quanh co khúc khuỷu! Cho nên mới nói! Có đôi khi, ông trời đều không thích nhìn thấy một vài yêu nghiệt cực hạn, ừm, cũng chính là cái được gọi là ông trời đố kỵ với anh tài, ha ha ha ha…Thật sự một niềm vui lớn.



Giờ phút này.



“Bổn tọa hỏi ông, vì sao không trả lời?”, thấy Cố Hoàng Sí không trả lời, người trung niên một mắt mặc áo choàng màu tím đột nhiên nở nụ cười, nhưng ẩn chứa trong đó lại là sự tàn nhẫn.



“Nhóc Tô, chạy! Không cần xúc động, người này tên là Ứng Kiền Khôn, chính là trưởng lão của nhà họ Ứng đứng đầu nền văn minh cấp bảy, thực lực vô cùng cường đại! Năm đó, người này chỉ cần một chiêu là đã đánh bại được sư tôn Mạc Châm Sơn trong nháy mắt, thậm chí chưa cần tung ra chiêu thứ hai là đã có thể đè ép toàn bộ Tổng Viện!”, Cố Hoàng Sí vẫn không trả lời, ông đi đến bên cạnh Tô Minh, thấp giọng nói, trong âm thanh tràn đầy sự kiêng kị và hoảng sợ, thậm chí còn có một tia cầu xin Tô Minh.



Ông sợ Tô Minh xúc động. Đồ đệ của ông mọi phương diện đều cực kỳ tốt, nhưng lại quá trọng tình trọng nghĩa, cũng vô cùng cố chấp.



“Hửm?”, người trung nên một mắt mặc áo choàng màu tím, cũng chính là Ứng Kiền Khôn thu lại nụ cười, đột nhiên, khí tức trên người ông ta giống như một lốc xoáy chết chóc, bay thẳng về phía Cố Hoàng Sí.



Chỉ riêng cỗ khí tức này đã giống như một chiếc máy nghiền nát không gian, khiến cho một mảng không gian lớn bị vỡ vụn trở thành chân không, cỗ khí tức này làm cho cả thành Kỷ Nguyên sợ hãi, khiến cho những kẻ khác cảm nhận được một loại áp lực hít thở không thông, chỉ hận không thể lập tức quỳ xuống trước huyết mạch và khí tức này.



Vô số ánh mắt tập trung nhìn về phía người trung niên một mắt mặc áo choàng tím kia, đó là ánh mắt giống như nhìn thấy ma quỷ, run rẩy sợ hãi, cung kính vô cùng.



“Ở quê nhà của tôi có một loại chó, chỉ biết kêu loạn nhưng không biết cắn người”, cùng lúc đó, Tô Minh lập tức chắn trước người Cố Hoàng Sí, ngăn cản khí tức áp chế của Ứng Kiền Khôn, sau đó, Tô Minh nhìn thẳng vào Ứng Kiền Không, lông mày hơi nhíu lại rồi nghiêm túc nói.



Đây là đang nói Ứng Kiền Khôn chỉ biết kêu, sẽ không cắn người.

Đó là sự vũ nhục vô cùng lớn.