Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2697: Nhà họ Cố thật là vô liêm sỉ!"  




"Tuy Hoàng Sí chưa gặp cháu trai tên Cố Thần kia, nhưng, con nghĩ thằng bé không thể so với nhóc Tô đâu", Cố Hoàng Sí nghiêm túc nói với giọng hết sức tự tin.



"Con không thể tưởng tượng được sự khủng bố của Tiểu Thần đâu. Hoàng Sí, Tiểu Thần là tương lai của nhà họ Cố", Cố Vân Chu lau nước mắt, hít sâu một hơi, ánh mắt cũng trở nên kiên định.





Đúng vậy, vừa nghĩ tới và nhắc tới Cố Thần, ánh mắt ông ta nhìn Cố Hoàng Sí lại trở nên lạnh lùng hơn.



Cố Vân Chu cảm thấy, dù Hoàng Tấn có có lỗi với Hoàng Sí, nhưng suy cho cùng, Hoàng Sí vẫn không có chết trong tay Hoàng Tấn. Hơn nữa, giờ Hoàng Tấn đã chết, mọi thứ chỉ còn lại Hoàng Sí.



Mà thái độ của Hoàng Sí rõ ràng là không thèm quan tâm đến nhà họ Cố. Thế nên, nếu phải chọn lựa giữa Cố Thần và Hoàng Sí, thì đương nhiên ông ta sẽ chọn Cố Thần.



Cố Hoàng Sí không có cãi lại lời bố mình, mọi thứ cứ dựa vào nắm đấm để quyết định đi.



"Ông nội ơi, họ thật quá đáng, ba người cấp lão tổ lại định đối phó với một thanh niên chưa tới 10 ngàn tuổi. Điều này mà coi được à?", Mạc Thanh Nhạn đang đứng trên không nghiến răng, hơi khó chịu nói: "Ông nội, nhà họ Cố thật là vô liêm sỉ!"



"Đúng là ỷ lớn hiếp nhỏ thật, nhưng Cố Hoàng Tấn đã chết trong tay tên nhóc kia. Giờ, nhà họ Cố nổi điên làm thế cũng là chuyện bình thường", Mạc Châm Sơn chậm rì rì nói.



"Ông nội, người có thể giúp Tô Minh không?", Mạc Thanh Nhạn hơi chần chờ, cuối cùng vẫn cầu xin.



Thực lực của ông nội mạnh hơn ba lão tổ của nhà họ Cố là cái chắc, mà còn mạnh hơn rất nhiều. Ông ấy quả thật có sức mạnh đánh lui ba người kia và cứu Tô Minh.



Mạc Châm Sơn do dự một lát, rồi vẫn gật đầu.



Sau đó, ông ấy bước ra một bước, xuất hiện trước mắt mọi người!



Mạc Châm Sơn đứng ngoài, nói thẳng: "U lão, Lâm lão, Lệ lão. Ba người đều đã hơn 1 tỷ tuổi, vậy mà lại ra tay với một thanh niên chưa tới 10 ngàn tuổi, có vẻ hơi quá đáng thì phải?"



Ông ấy định đứng về phía Tô Minh, đầu tiên là vì cháu gái Mạc Thanh Nhạn cầu xin mình giúp cậu ta. Mặc khắc, còn là vì Tô Minh là đệ tử của Cố Hoàng Sí, mà Cố Hoàng Sí lại là đệ tử của Mạc Châm Sơn ông. Vậy Tô Minh cũng coi như là đồ tôn của ông ấy. Hơn nữa, sự dũng cảm, mạnh mẽ, trọng tình trọng nghĩa của cậu ta cũng làm ông ấy rất thích.



"Khốn kiếp!", sắc mặt Phương Mộng Vũ chợt thay đổi, hơi vặn vẹo, hận không thể chửi ầm lên. Sao lão Mạc Châm Sơn kia lại đứng ra?



Khó rồi đây.



Ánh mắt ba lão tổ của nhà họ Cố chợt lập lòe, dù họ có tự tin, cũng không cảm thấy ba người cộng lại sẽ là đối thủ của Mạc Châm Sơn.



Thoáng chốc, trường hợp lập tức trở nên căng thẳng, lạnh lẽo, yên tĩnh như chết.



"Đệ tử xin chào sư tôn!", Cố Hoàng Sí gập mình xuống gần chín mươi độ, vừa kính cẩn, vừa áy náy.



Ông ta thẹn với sự mong đợi của sư tôn, đương nhiên, còn hết sức biết ơn người. Hồi đó, tuy sư tôn không thể bảo vệ mình không bị chút tổn thương nào, khiến mình bị kẻ thù phá hủy con đường võ đạo. Nhưng người cũng đã mất rất nhiều công sức mới có thể bảo vệ được mạng sống của mình.



Hồi đó, vì bảo vệ mình mà sư tôn đã mặc kệ sự phản đối của ban lãnh đạo ở tông viện, nhất quyết không chịu thay đổi. Thế nên, đã có rất nhiều người khó chịu với sư tôn. Đó cũng là lý do tại sao sư tôn lại từ bỏ vị trí viện trưởng tổng viện của mình.

Chỉ với mặt này thôi, ông ta đã thẹn với sư tôn rồi.