Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2662: Nói sao nhỉ?  




"Tuyết Nhi, em...", Tô Minh có chút kinh ngạc, sau đó là sự im lặng, càng thêm thương tiếc cô ta, anh biết, sở dĩ Trì Thương Tuyết cố nén sự ngại ngùng để gọi anh là chồng là vì muốn làm cho anh vui vẻ hơn, vẫn là câu nhận xét cũ, cô nhóc này không hề có cảm giác an toàn.



"Tuyết Nhi, em thực sự rất ưu tú, ở bên cạnh một người ưu tú giống như anh, sẽ càng mạnh hơn nữa, chúng ta cũng phối hợp ăn ý với nhau, cho nên...", Tô Minh vừa nói xong thì bỗng nhiên ngừng lại, ôm chầm lấy Trì Thương Tuyết, mặt đối mặt với cô ta, tay anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của Trì Thương Tuyết lên, làm cho Trì Thương Tuyết phải ngẩng đầu, Tô Minh quan sát thật kỹ đôi mắt xinh đẹp của cô ta, nói một cách chân thành: "Do vậy, Tuyết Nhi, em không cần phải hèn mọn như vậy! Em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, đã khiến anh cảm thấy rất kiêu ngạo rồi!"



Thân thể mềm mại của Trì Thương Tuyết run rẩy.



Sau đó, nước mắt của cô ta chảy ròng ròng.





Trái tim cô ta đã bị anh làm tan chảy.



Đúng vậy.



Cô ta có chút tự ti.



Đó là do sự mẫn cảm và thiếu cảm giác an toàn ở sâu trong lòng cô ta tạo nên.



Mà Tô Minh lại xuất chúng như vậy...



Không ngờ...



Tô Minh đã nhận ra điều này ngay lập tức.



Anh thật sự rất tỉ mỉ.



Mà câu nói "em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh khiến anh cảm thấy rất kiêu ngạo" của Tô Minh giống như một dòng điện, đánh trực tiếp vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô ta.



"Hu hu hu...", Trì Thương Tuyết không còn biện pháp nào khống chế được bản thân nữa, cô ta lập tức sà vào lòng Tô Minh, khóc nấc lên.



Những chuyện tủi thân của cô ta từ nhỏ cho đến lớn.



Đau lòng vì cái chết của Tiểu Cửu.



Những năm tháng qua, cô ta tủi thân vì bị Vưu Thanh Nhi bắt nạt, châm biếm, áp đảo.



Tất cả mọi chuyện vỡ òa ngay tại phút giây này, cuồn cuộn trào dâng như nước lũ.



Làm ướt cả quần áo của Tô Minh.



Tô Minh âu yếm ôm lấy thân thể mềm mại của Trì Thương Tuyết vào lòng, bế cô ta lên, sau đó thay đổi hướng đi, không đi về thành Kiếp nữa, mà đi về hướng học viện Kỷ Nguyên ở hư không Thương Mang.



Trên con đường tới hư không, còn có Mạc Thanh Nhạn.



Mạc Thanh Nhạn chỉ đi một mình, tốc độ cô ấy rất nhanh, khoảng cách giữa mỗi bước chân rất xa.



Cô ấy di chuyển trong hư không, có chút lơ đễnh, đúng vậy, cô ấy đang nghĩ đến một việc, chính xác là đang nghĩ đến Tô Minh.



Anh chưa được mười nghìn tuổi mà đã có thể dùng một nắm đấm, đấm nát một cái dung khí dễ như trở bàn tay, có thể dễ dàng đánh bại một tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát tầng thứ chín đỉnh phong như Vưu Minh Nhi. Anh thật sự đã để lại ấn tượng mạnh trong lòng cô ấy.



"Anh ấy có thiên phú võ đạo đến vậy, nếu chỉ bàn riêng thiên phú thôi thì cũng có thể sánh ngang với Cố Thần rồi ư? Lúc trước, sao mình lại quên mời anh ấy gia nhập tổng viện học viện Kỷ Nguyên nhỉ", Mạc Thanh Nhạn bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng không sao, nếu cô ấy muốn tìm một người giống như Tô Minh, chưa tới mười nghìn tuổi đã có được thực lực như vậy, tuy rằng rất khó khăn nhưng cô ấy vẫn có thể tìm được.



Tất nhiên là phải đợi đại hội Tổng Viện kết thúc đã.



Lần đại hội Tổng Viện này có chỗ đặc biệt hơn những lần trước.



Nói sao nhỉ?



Xem như đó là một loại triển lãm kiếm.



Một thanh kiếm được rèn luyện cả tỷ năm, một khi rút ra khỏi vỏ liền khiến thiên hạ biết đó là một thanh kiếm sáng.



Mà thanh kiếm này chính là Cố Thần.

Lại bàn tiếp về con người của Cố Thần, anh ta có thiên phú rất cao, võ đạo tiến bộ thần tốc qua từng ngày, có thể coi anh ta là thần thoại, được xưng là ánh sáng của học viện Kỷ Nguyên, là thiên tài thượng đẳng trong lịch sử của tổng viện học viện Kỷ Nguyên, anh ta được tất cả mọi người công nhận, rất nổi tiếng nhưng trừ lần anh ta xuất hiện ở trước mắt mọi người hơn mười nghìn năm trước, coi như là công bố thân phận thì những lúc khác, Cố Thần vô cùng thần bí, rất ít khi lộ mặt, càng đừng nói đến chuyện ra tay.