Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2635: Cảm thấy tức giận.  




Mỗi ngày, tắm thuốc rèn luyện da thịt, sau đó đối chiến với ông lão Tống, chỉ là cận chiến nhưng mỗi lần đều bị lão Tống đánh cho suýt chết, may mà không sao cả, ngược lại anh còn có thể lực đáng sợ và khả năng tự phục hồi bất khả chiến bại. Lần nào cũng vậy, dù cận chiến với lão Tống bị giáo huấn thê thảm đến đâu, cuối cùng người mệt mỏi phải thở hổn hển cũng là ông lão Tống. Ngoại trừ cận chiến giống như tự ngược với ông lão Tống, anh còn học cách khống chế sức mạnh thuần túy từ lão Hoàng, theo cách nói của lão Hoàng, thể tu thật sự có thể khống chế từng tia sức mạnh thuần túy, có thể vận chuyển sức mạnh mà không sai chút nào. Đến mức cực kỳ tinh chuẩn là có thể nén tổn thất tiêu hao vận chuyển sức mạnh xuống vô hạn, hoặc là về không.



Tô Minh ở núi sau, ngày nào cũng rất thỏa mãn.



Bởi vì ngày nào anh cũng tiến bộ, sự tiến bộ đó không phải là tiến bộ đột ngột mà là dần dần tiến bộ toàn diện.



Sự tiến bộ này không chỉ là anh hiểu biết, nắm được rồi phát triển tu vi, mà căn cơ võ đạo cũng từng chút từng chút được rèn luyện, nền tảng căn cơ võ đạo cũng mạnh mẽ hơn.









Học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự.



“Cũng không biết thằng nhãi Tô sao rồi nhỉ? Không biết đã thành công vào được Kiếp tông chưa?”, Cố Hoàng Sí ngồi trên linh trận, có hơi bực bội, có chút lo lắng, lại có chút suy tính hơn thiệt.



Từ khi Tô Minh đi tới Kiếp tông, đến bây giờ đã trôi qua hàng ngàn năm.



Hàng ngàn năm, thời gian không quá ngắn, dù sao thì, lúc đó, khi Tô Minh rời Hạp Tự đến Kiếp tông còn chưa tới 30 tuổi, nếu là bây giờ, Tô Minh cũng đã hơn một ngàn tuổi rồi.



Tất nhiên, đối với tu đạo võ giả, 1000 năm cũng chả là gì, ở nền văn minh thứ tư hoặc thứ năm, giới hạn tuổi tác của một thế hệ là dưới 10 triệu tuổi, còn đối với tu đạo võ giả, 1000 năm, chính là thời gian của một lần bế quan, mà còn là bế quan có cấp bậc thấp nhất.



Đúng lúc đó.



Đột nhiên.



Khuôn mặt của Cố Hoàng Sí thay đổi.



Thậm chí cơ thể còn run lên.



Sau đó.



Trong lòng bàn tay ông ấy xuất hiện một chú đưa tin.



Một chú đưa tin cổ xưa, kỳ lạ.



Cố Hoàng Sí lặng lẽ nhìn chằm chằm chú đưa tin, do dự hồi lâu, sau đó mở chú đưa tin ra.



Trong chú đưa tin vang lên một giọng nói.



“Hoàng Sí, đừng trở về, ối…”. Giọng nói yếu ớt già nua, có chút hổn hển, có chút phức tạp, dừng một chút rồi nói.



“Hoàng Sí, hiện giờ Hoàng Tấn là tam trưởng lão của tổng viện, còn con của Hoàng Tấn và Mộng Vũ - cũng là cháu trai của con, tên là Cố Thần, đã thành người đứng đầu trong số đệ tử của tổng viện, cũng là đệ nhất đầu tiên, duy nhất hoàn thành Kỷ Nguyên Thần Lộ trong lịch sử học viện Kỷ Nguyên”.



“Hiện giờ, Thần Nhi đã được viện trưởng tổng viện nhận làm đệ tử cuối cùng”.



“Năm đó, là do bố có lỗi với con, cũng do Hoàng Tấn có lỗi với con”.



“Nhưng có vài chuyện, phải cam chịu số phận…”



“Con ở ngoài, người làm bố chỉ có thể bảo em trai con không làm phiền con, nhưng nếu như con quay lại tổng viện thì Hoàng Tấn sẽ ra tay với con, dù là bố cũng khó ngăn lại được”.



“Nghe nói con thu nhận được một đệ tử, hình như là yêu nghiệt thiên tài nhưng mà, dù có là yêu nghiệt hay thiên tài cũng là trò cười trước mặt Thần Nhi thôi”.



“Hoàng Sí, có lẽ con rất coi trọng vị đồ nhi này, nếu đã vậy thì đừng để cậu ta tìm chỗ chết”.



“Một khi con và đồ nhi của con đến tổng viện tham gia cuộc chiến tổng viện thì sẽ gặp phải Thần Nhi, con hiểu em trai của con mà, nó sẽ để Thần Nhi tự tay xé nát đồ đệ của con ở trước mặt mọi người. Hoàng Sí, con tự thu xếp ổn thỏa”.



...



Giọng nói trong bùa đưa tin vừa dứt, đôi mắt của Cố Hoàng Sí cũng đỏ hoe.