Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 262: Đúng là chữa trị được rồi sao?  




Đợi chút nữa Tô Minh ra đây, không khéo Phong Minh sẽ ra tay thật.



Bà ta không cho rằng Tô Minh là đối thủ của Phong Minh.



Thứ nhất, Phong Minh là cảnh giới Thiên vị, cảnh giới Thiên vị thực sự.





Thứ hai, Phong Minh đã lĩnh ngộ được đao ý.



Thứ ba, dì Cầm không hề biết được rằng hôm nay ở viện võ đạo nhà họ Diệp, đến cả Dương trưởng lão của Cửu Hư Tông cũng bị Tô Minh đánh bại, Dương trưởng lão là cảnh giới Thiên vị hậu kỳ, sự hiểu biết của dì Cầm về Tô Minh vẫn chỉ là màn đánh bại Thẩm chó hoang trong buối tối mấy ngày hôm trước, Thẩm chó hoang rất mạnh, nhưng so với Phong Minh thì còn kém xa.







“Phải xem thái độ của cô chủ thế nào”, cuối cùng dì Cầm cũng quyết định theo thái độ của cô chủ. Nếu Tô Minh thật sự có thể chữa được bệnh của cô chủ thì cô chủ chắc chắn sẽ giúp Tô Minh và bà ta cũng sẽ giúp anh.



Nhưng nếu như Tô Minh là tên lừa đảo thì hôm nay sẽ có kết cục thê thảm. Không cần bà ta ra tay thì Phong Minh cũng sẽ giết Tô Minh ngay tại chỗ.



“Ha ha… Bốn trưởng lão đã thương lượng sẽ đối phó với Nhược Dư thế nào rồi, vậy mà hiện giờ Nhược Dư vẫn còn tâm trạng cùng với một người đàn ông khác trốn ở giới thế tục để trị thương. Ha ha…”, Phong Minh lạnh lùng nói, hắn ta nhấn mạnh hai chữ ‘trị thương’.



“Nếu như không phải ông nội tôi ngầm giúp đỡ thì chắc vị trí hội trưởng cũng chả đến lượt Tiêu Nhược Dư”, Phong Minh lại tiếp tục nói.



Hắn ta đang cố thêm dầu vào lửa. Hắn ta đang muốn nói cho dì Cầm một điều, nếu như không có nhà họ Phong ủng hộ thì Tiêu Nhược Dư không là cái gì hết.



Tiếc rằng dì Cầm giống như người gỗ, Phong Minh nói gì bà ta cũng không đáp.



Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua.



Tầm 15 phút sau, đột nhiên truyền lại tiếng bước chân.



Nghe thấy vậy, Phong Minh đứng phắt dậy.



Dì Cầm cũng ngẩng đầu lên với vẻ căng thẳng.



Lúc này, Tô Minh và Tiêu Nhược Dư bước ra.



Khiến mọi người chú ý nhất chính là vết sẹo trên mặt Tiêu Nhược Dư không còn nữa, chỉ còn lại khuôn mặt xinh đẹp… Đẹp đến nỗi khiến Phong Minh nhìn đờ người ra.



Ngoài ra, khí tức của Tiêu Nhược Dư cũng đạt đến cảnh giới bán bộ thiên vị.



Vết thương kiếm ý của Tiêu Nhược Dư cũng đã khỏi.



Đúng là chữa trị được rồi sao?



Phong Minh ngây người ra nhưng đôi mắt hắn ta rất nhanh tràn ngập vẻ ghen tỵ điên cuồng. Bởi vì sắc mặt Tiêu Nhược Dư đỏ ửng, trên mặt còn có mồ hôi…



Dáng vẻ đó sao giống kiểu cô ta và Tô Minh vừa làm động tác gì tiêu hao thể lực?

Giống quá đi!