Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2575: Cái này có hơi quá đáng sợ rồi không?  




Bản thân Bùi Kình điên cuồng thúc giúc tiên nguyên, lấy ra chí bảo phòng ngự… mưu đồ chống lại sức mạnh bóp nghẹt của không gian tối cao kia.



Đáng tiếc tất cả đều vô dụng!



Bằng mắt thường có thể thấy được Bùi Kình từng chút một bị bóp nghẹt, xé toạc, cuối cùng, ngay cả thân thể cũng như thần hồn đều hóa thành hư vô.





Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh.



Rất nhẹ nhàng.



Là một loại ung dung không thể diễn tả thành lời.



Không nói đến việc những người khác đang có mặt tại hiện trường nhìn tới sững sờ.



Đến chính mấy người lão tổ Hoành Nhất cũng chết lặng.



“Trời… trời ạ, cái… cái này là đang vận dụng pháp nguyên không gian giai đoạn hai mà!”, lão tổ Hoành Nhất run rẩy nói, ông ta gần như phát điên, thổi râu trừng mắt nói: “Điều này chứng minh nhóc Tô không chỉ cắn nuốt hoàn toàn không gian chiến lũy của đại bản doanh thứ ba, mà, còn luyện hóa, hấp thụ toàn bộ, thậm chí hoàn toàn nắm vững, vận dụng được nó!”



Cái này có hơi quá đáng sợ rồi không?



Mới qua mấy ngày?



“Ông đây từ năm hơn 30 triệu tuổi đã nắm vững pháp nguyên không gian, đến hôm nay, đều… đều đã gần 3 tỷ năm tuổi rồi, thực sự, đối với phương diện vận dụng pháp nguyên không gian cũng không thua kém so với nhóc Tô, thậm chí, còn không thể vận dụng thần thông pháp nguyên không gian trên người một cách hoàn mỹ và không dư thừa như vậy”, lão tổ Bành Cửu cười khổ nói, có cảm giác bản thân sống lãng phí bao năm nay.



“Chỉ Tình”, giết Bùi Kình đơn giản giống như bóp chết một con kiến vậy, sau khi xử lý xong, Tô Minh xoay người, bước đến bên người Trần Chỉ Tình, ôm chặt cô vào trong lòng.



“Anh Tô, dường như em đang nằm mơ vậy”, nước mắt của Trần Chỉ Tình tí tách rơi, giống như trở lại Trái Đất những năm đó, tại thành phố Dương Giang, tại nhà họ Trần, khoảng thời gian tuyệt vời bên Tô Minh mỗi ngày.



“Khánh Di, còn có Thu Thủy đâu?”, Tô Minh bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó liền hỏi.



Vậy mà không thấy Chu Khánh Di và Lạc Thu Thủy.



Chu Khánh Di là đội trưởng Chu của viện võ đạo nhà họ Diệp tại Trái Đất năm đó, là một người tài giỏi, dịu dàng, kiên cường, vì bảo vệ Mộ Cẩn và người nhà họ Diệp mà phải chịu thương nặng gần chết, nếu không phải Tô Minh với y thuật vô địch thì đời này của cô đã bị hủy rồi. Khi còn ở Trái Đất, Tô Minh cùng Chu Khánh Di đã lặng lẽ nảy sinh tình cảm, sau khi Tô Minh rời đi, Chu Khánh Di vẫn luôn sinh sống cùng mấy người Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn trong căn biệt thự của nhà họ Trần tại thành phố Dương Giang.



Về phần Lạc Thu Thủy người anh ái mộ nhưng không thể ở cạnh bên khi đang theo học tại đại học của Ma Đô, trước khi bị Từ Minh của nhà họ Từ chôn sống. Khi đó Lạc Thu Thủy là bạn cùng bàn với anh, cũng là lớp trưởng, hai người họ là oan gia, thường xuyên gây gổ với nhau, Tô Minh lại tràn ngập hảo cảm và chôn giấu tình yêu thầm kín. Sau này, anh có dịp gặp lại cô tại Đế Thành, và sau đó, gia đình nhà họ Lạc bị Tô Minh liên lụy tới… Lạc Thu Thủy vốn không có quá nhiều liên hệ với Tô Minh, nhưng trước khi anh rời khỏi Trái Đất, Trần Chỉ Tình lại vô cùng hiểu lòng người mà đưa Lạc Thu Thủy trở lại biệt thự nhà họ Trần.



Sau đó, Nam Phượng Vân cưỡng ép đưa Trần Chỉ Tình, cũng mang Lạc Thu Thủy, Chu Khánh Di, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Tiêu Nhược Dư trở về nền văn minh Nam Khải.



Vậy thì, hiện tại, Chu Khánh Di cùng Lạc Thu Thủy đâu?



“Em không rõ, mẹ em, không, là Nam Phượng Vân dường như có tính toán gì đó với Thu Thủy và Khánh Di, nên đã sắp xếp hai người họ đến nơi khác. Nhưng em không biết chính xác họ đang ở đâu. Thực ra trong khoảng thời gian này, em đối với Nam Phượng Vân vẫn có hoài nghi, do đó đã phái người bí mật điều tra, nhưng lại không có chút thu hoạch”, Trần Chỉ Tình nói khẽ, có chút áy náy: “Tô Minh, xin lỗi, em…”



Cô cảm thấy là nguyên nhân của bản thân mình mới khiến Lạc Thu Thủy cùng Chu Khánh Di không rõ tung tích.

“Sư tôn, con muốn tìm hai người, họ đều là hồng nhan tri kỷ của con”, Tô Minh thoáng cau mày, sau đó nói với Cố Hoàng Sí.