Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 252: Đại cung phụng, Tam cung phụng




“Còn có cả Đại cung phụng và Tam cung phụng ở giữa giúp đỡ”, dì Cầm lắc đầu.



Đấu giá Tứ Đỉnh ngoài hội trưởng ra, bên dưới còn có bốn vị trưởng lão, ngang quyền với trưởng lão còn có bốn vị Cung phụng.





Nhưng trưởng lão lại là dòng chính, cũng tức là nói, đám trưởng lão này chính là đời sau của người sáng lập ra đấu giá Tứ Đỉnh.



Mà bốn vị Cung phụng thì lại là người ngoài, được thuê về để làm việc.



Thời gian dần trôi, bốn vị Cung phụng đã ở lại đấu giá Tứ Đỉnh mười mấy năm, dần dần cũng đã chiếm được địa vị nhất định, thậm chí còn có thể ngang chức ngang quyền với nhóm trưởng lão, nhưng nói cho cùng, xét về dây mơ rễ má bên trong nội bộ thì vẫn kém nhóm trưởng lão một chút.



“Đại cung phụng, Tam cung phụng à? Ha ha… ngoài mặt mặc dù ủng hộ tôi nhưng trên thực tế chỉ là lòng lang dạ thú mà thôi”, Tiêu Nhược Dư hầm hừ, cô nhìn rất rõ.



Bốn vị trưởng lão có thể khống chế mình.



Nhưng còn bốn vị Cung phụng thì sao? Trong đó có hai vị luôn đứng trên lập trường riêng, không tham gia vào cuộc tranh đấu.



Đại cung phụng và Tam cung phụng thì cùng một giuộc với nhau, ngoài mặt tỏ ra ủng hộ mình cũng là vì có ý đồ riêng, muốn mượn danh của vua để đi làm việc của mình.



“Đại cung phụng còn rất nhiều lần nhắc đến để cháu trai bảo bối của ông ta cưới tôi nữa kìa”, Tiêu Nhược Dư châm chọc.



Dì Cầm hơi xấu hổ, trước đó, bà ta cũng ủng hộ Tiêu Nhược Dư liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng.



Bởi vì, nếu như bây giờ Tiêu Nhược Dư không liên hôn với cháu trai của Đại cung phụng thì chút xíu hy vọng nhỏ nhoi kia cũng chẳng còn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị tứ đại trưởng lão khống chế thậm chí ám hại, ngược lại nếu như liên hôn thì sẽ có một tia hy vọng.



Cứ đánh bại hết đám trưởng lão lòng lang dạ thú kia trước đã rồi nói, đợi đến khi ngồi vững vị trí hội trưởng, bên phía thương hội sẽ chỉ nghe lời Tiêu Nhược Dư hay là nghe lời Đại cung phụng thì lúc đó vẫn có thể cố gắng giải quyết được.



“Hy vọng Tô Minh không làm tôi thất vọng”, Tiêu Nhược Dư thở dài, Tô Minh chính tia ánh sáng duy nhất trong tăm tối.



Đúng vào lúc này.



“Báo cáo hội trưởng, có một cậu Tô đến đây nói là có hẹn với hội trưởng”, một nữ tì đi vào.

Tiêu Nhược Dư lập tức đứng dậy.