Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2455: Thứ rắm chó gì không biết nữa.  




Lập tức, một nửa bầu trời như bị lõm xuống.



Dấu ấn trong lòng bàn tay như hố đen vũ trụ, hấp thụ sức mạnh của hư không, trong nháy mắt sức mạnh của nó mở rộng, to lớn như một ngọn núi.



Mà quái dị hơn là huyết khí và ngạo khí màu máu kia.



Chưởng ấn này, khóa chặt Tô Minh, một đập xuống thôi mà như trời đất sụp đổ.





Ngay khi Đồ Kỳ ra tay, toàn bộ Vân Noãn Phong run lên, như sắp vỡ tan tành vậy.



Hai cô gái Tiêu Nhược Dư và Tống Cẩm Phồn ở bên cạnh Tô Minh cũng gần như sắp chết ngạt, thân thể mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt, bởi vì ở quá gần Tô Minh nên cũng bị chưởng ấn đó khóa chặt.



Hoàn toàn không thể khống chế, đầu óc Tống Cẩm Phồn và Tiêu Nhược Dư trống rỗng.



Quá mạnh rồi.



Không chỉ có 2 cô gái này mà hàng trăm nghìn người của Thiên Nhẫn tông cũng đều run rẩy, kích động, sửng sốt. Nhiều người trong số họ đã nghe về thực lực của tông chủ Đồ Kỳ, nhưng chính mắt chứng kiến thì không có mấy người.



Hôm nay, cuối cùng họ cũng đã nhìn thấy.



Thật quá bất ngờ, quá shock.



Chỉ là một chưởng ấn bình thường của tông chủ thôi đã điên cuồng và biến thái đến vậy.



Trên không trung.



Đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão cùng đám người đều tròn mắt nhìn nhau, có loại cảm giác kinh ngạc không nói lên lời.



Đại trưởng lão ngưng trọng nói: “Thực lực của tông chủ lại… lại tấn thăng rồi! Chưa đến 40 triệu tuổi, thật là yêu nghiệt trong các đời tông chủ của Thiên Nhẫn tông. Vả lại, thực lực của tông chủ hiển nhiên cao hơn cảnh giới hiện tại rất nhiều, tùy ý đánh ra một chưởng thôi đã có thể giết vô số người”.



Giọng nói của đại trưởng lão có chút run rẩy.



Sợ hãi cực độ.



Đám trưởng lão rất lớn tuổi, địa vị cao, đã chứng kiến rất nhiều đời tông chủ, nhưng mà, trên thực tế, họ không hài lòng nhất với Đồ Kỳ, bởi vì ông ta quá khát máu, tàn nhẫn. Chủ trương những cuộc tàn sát đẫm máu, toàn bộ Thiên Nhẫn tông sắp biến thành Ma Tông rồi.



Nhưng vào lúc này, sự bất mãn sâu thẳm trong lòng kia đều đồng loạt biến mất.



Chỉ còn lại sự sợ hãi.



“Không…không tồi!”, nhị trưởng lão cũng gật đầu, nhìn về phía xa, chỉ thấy một chưởng của Đồ Kỳ đang ở trước mặt Tô Minh, không gian xung quanh anh đã hoàn toàn bị hủy diệt. Tô Minh lúc này giống như con kiến bị khóa chặt, đông cứng, đến một con cừu non cũng không bằng. Ba người bọn họ không dám cử động, đến chạy trốn cũng quên luôn. Cũng đúng, có lẽ là bị dọa sợ luôn rồi.



Tuy nhiên.



“Rác rưởi”, Tô Minh đột nhiên phun ra hai chữ.



Âm thanh chán ngắt.



Thật sự là quá buồn tẻ.



Vốn tưởng rằng Đồ Kỳ có chút thực lực.



Không ngờ đến…



Thứ rắm chó gì không biết nữa.



“Chết”, Tô Minh chỉ phun ra một chữ như vậy.



Tiếp đó.



Một ngón tay chỉ ra.



Nhìn có vẻ rất bình thường.

Nhưng đó lại chính là Kiếm Nguyên Chỉ.