Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2377: Ông ta thật sự đã tuyệt vọng rồi. 




"Đáng chết! Rốt cuộc làm sao mà hắn ta lại làm được?!", giọng nói của Trịnh Càn khàn đục, chỉ cần là kiếm tu e là đều cực kỳ khát vọng chiếm được dù chỉ một chút một ít kiếm khắc hoặc kiếm nguyên, thật đó, một chút thôi cũng được.... vậy mà Tô Minh bây giờ lại như nhổ cỏ tận gốc tham lam thôn phệ trên diện rộng.



Cảm giác này dường như khiến Trịnh Càn và hàng trăm kiếm tu đói đến cực điểm, đói đến mức như biến thành loài ác lang, còn trước mắt là một núi thịt chất đống, đống thịt với tay ra là có thể chạm vào, tràn ngập hương vị khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhưng lại không thể ăn được, chỉ có thể đứng nhìn.



Còn Tô Minh, một con chó hoang mà bầy lang sói bọn họ coi thường lại đang một mình tùy ý, không kiêng nể ai thưởng thức núi thịt này.





Đố kỵ khiến tròng mắt đám người Trịnh Càn đỏ ngầu cả lên.



Chỉ có kiếm tu mới biết kiếm khắc và kiếm nguyên có nghĩa là gì?



Theo bản năng, mặc kệ là Trịnh Càn cũng được hay là đám người Dư Hưu cũng được, toàn bộ đều cầm kiếm, như phát điên muốn tiếp cận Tô Minh, muốn ngăn cản Tô Minh tiếp tục thôn phệ kiếm khắc và kiếm nguyên.



Hơn nữa, sâu trong lòng họ cũng muốn bắt lấy Tô Minh, bây giờ bắt lấy Tô Minh, ép Tô Minh giao ra bí mật, giao ra tất cả bí mật anh có, nhất là bí mật liên quan đến việc làm sao anh có thể dễ dàng khai thông, cộng hưởng, thôn phệ kiếm khắc trên kiếm trụ và kiếm nguyên trong kiếm trụ.



Dù là bản thân Trịnh Càn cũng mất đi lí trí, căn bản không muốn đợi đại đội của Huyền Li kiếm quốc tới rồi mới ra tay.



Muốn ra tay ngay lập tức.



Thật sự không đợi được nữa rồi.



Thế nhưng.



Sau phút chốc.



Hàng trăm kiếm tu đám Trịnh Càn đột nhiên run lên, sắc mặt trắng bệch, kinh hãi, khóe miệng của từng người đều có máu tươi, kiếm trong tay như muốn đứt gãy, kiếm cơ suýt chút nữa là bị chấn nát!!



Bọn họ vậy mà... vậy mà không thể tới gần Tô Minh.



Đại khái cách Tô Minh khoảng 30 mét là an toàn, tiến thêm vào trong 30 mét là có vết tích sát thương vô hình do kiếm trầm bổng từ trên từng cột kiếm trụ trong ngục tù kiếm trận bay ra, toàn bộ trấn áp trên người đám Trịnh Càn, suýt chút nữa đã miểu sát đám người Trịnh Càn rồi.



Quá... quá đáng sợ.



Đám người Trịnh Càn có dự cảm mãnh liệt rằng nếu như cưỡng ép tiếp cận Tô Minh thêm nữa thì uy lực khiếp sợ của ngục tù kiếm trận kia e là càng dữ dằn hơn, hoàn toàn có thể trực tiếp chôn vùi bọn họ.



"Đừng... đừng tiếp cận hắn ta trong vòng 30 mét nữa!", giọng nói khàn khàn của Trịnh Càn quát lên: "Bao vây thành vòng tròn ngoài bán kính 30 mét, bao vây chặt lấy hắn, bao vây tuyệt đối, cho dù một con ruồi cũng không thể bay qua!"



Trịnh Càn nghiến răng nghiến lợi, tâm tình dao động quá kịch liệt, rõ ràng là kiếm tu, căn cơ võ đạo có lẽ tương đối ổn định và kiên định, nhưng lúc này Trịnh Càn cũng có cảm giác như đã tẩu hỏa nhập ma.



Trong ngục tù kiếm trận.



"Đây....", lão tổ Hoang Diệm vừa hưng phấn, vừa chấn động, cả người run rẩy, không khống chế được mà run rẩy, đôi mắt già nua không ngừng nhìn về phía Tô Minh và ngục tù kiếm trận.







Mãi không thể bình tĩnh lại.



Lão tổ Hoang Diệm đã mất ước chừng hàng tỷ năm cũng không thể mảy may đụng vào ngục tù kiếm trận, bất luận là miễn cưỡng hay là thử khai thông đều không làm được.

Ông ta thật sự đã tuyệt vọng rồi.