Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1958: Tô Minh vô cùng kích động.  




Tiếng rung đó không phải là run sợ, khuất phục hay bi thương mà là phấn khích.



Được công nhận.



Tô Minh vui mừng.





“Ha ha ha!”, Tô Minh thậm chí còn cười to haha.



Từ trước đến giờ, kiếm Ma La đều vì quá mạnh, mạnh không đối thủ nên không coi kiếm ý, kiếm pháp của anh ra gì, vì vậy mỗi lần dùng kiếm Ma La thì chỉ cần múa kiếm Ma La không thôi là đủ rồi.



Nhưng trong thâm tâm của Tô Minh, sao có thể không khao khát dùng kiếm Ma La để thi triển kỹ thuật võ học của bản thân được chứ? Cộng thêm kiếm ý của mình nữa. Tất cả những thứ đó chẳng phải sẽ làm kiếm Ma La mạnh hơn nữa sao?



Mãi đến hôm nay, anh đã làm được rồi.



Lần đầu tiên kiếm Ma La kiêu ngạo đến tột đỉnh đã đồng ý để kiếm ý của Tô Minh truyền vào trong kiếm.



Kiếm Ma La có thể phối hợp với kiếm Thiên Vẫn.



Đương nhiên, kiếm Ma La cũng có thể thi triển Thiên Vẫn Kiếm Pháp.



Tô Minh thật sự không dám tưởng tượng với kiếm Ma La,



Và kiếm ý Thiên Vẫn,



Thì Thiên Vẫn Kiếm Pháp sẽ đáng sợ đến mức nào. Chắc sẽ không có đối thủ mất.



“Nếu đã nắm giữ kiếm ý Thiên Vẫn thì cũng nên thi triển Thiên Vẫn Kiếm Pháp rồi!”, Tô Minh hít một hơi thật sâu, anh không thể đợi được nữa, dù cho thần cách Vu Thần vẫn chưa hoàn toàn được luyện hóa, vẫn còn một phần nữa nhưng bây giờ anh đã quyết định không nuốt và hấp thụ phần còn lại nữa, cứ chừa lại đó đã, bây giờ phải tu luyện Thiên Vẫn Kiếm Pháp trước.



Anh lại một lần nữa bước vào trạng thái tu luyện.



Dường như thế giới kiếm đang xuất hiện trong đầu anh.



Trong thế giới đó, anh cầm kiếm dài trong tay, cộng thêm kiếm ý Thiên Vẫn, thi triển từng chiêu từng thức.



Rất nhanh sau đó.



Tô Vũ kinh ngạc: “Trong Thiên Vẫn Kiếm Pháp có chiêu kiếm ẩn bên trong sao? Chỉ có kiếm ý Thiên Vẫn mới có thể làm chiêu kiếm tiềm ẩn đó đó sống dậy. Vì vậy, trước khi tôi nắm được kiếm ý Thiên Vẫn, Thiên Vẫn Kiếm Pháp mà tôi luyện chẳng qua chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi, vốn không có phiên bản không hoàn chỉnh nào cả, hèn gì!”



Tô Minh vô cùng kích động.



Tô Minh mở mắt ra, nhưng lần này, không phải mở ra một lúc rồi lại nhắm lại, tiếp tục tu luyện nữa mà đứng dậy.



“Anh, anh luyện xong rồi sao?”, Tô Ly phấn khởi chạy qua.



“Ừ!”, Tô Minh vò nhẹ lên cái đầu nhỏ của Tô Ly.



Tô Ly nhìn sang Phong Vũ Vân và nói: “Đến đâu rồi?”



“Đã vào đến tầng Thái Nhất rồi, sắp đến Hoàng Thành của Thái Nhất thần quốc rồi!”, Phong Vũ Vân nghiêm nghị nói, có thể nhìn ra được cô ta đang càng lúc càng căng thẳng hơn, càng tiến gần đến Hoàng hành thì lại càng căng thẳng, cô ta rất sợ đối mặt với Nhiếp Thanh Cầm.

“Đi, lên nóc tàu xem thử nào!”, Tô Minh mỉm cười và nói.