Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1943: Quá… Quá khủng khiếp!  




“Mày… Mày đã làm gì kiếm hồn Huyền Vu rồi?”, ở cách đó không xa, Minh Đạn toàn thân run rẩy, suýt nữa ngã quỵ. Sắc mặt ông ta tái nhợt như người chết. Lúc này… Ông ta không cảm nhận được kiếm hồn Huyền Vu nữa.



Kiếm hồn Huyền Vu và cả tộc Minh vốn liên kết với nhau. Là tộc trưởng nên lúc nào cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của kiếm hồn Huyền Vu.



Nhưng giờ đây lại không cảm nhận được, dường như kiếm hồn Huyền Vu đã tách rời khỏi tộc Minh.





“Thằng nhóc này thật quái dị!”, Nhiếp Thanh Cầm ở trong không gian kính nắm chặt nắm đấm, lúc này vô cùng coi trọng thực lực của Tô Minh, thậm chí còn đặt mức độ nguy hiểm của Tô Minh lên vị trí hàng đầu trên bảng xếp hạng lão quái vật.



“Cộc, cộc, cộc…”, Tô Minh không đáp lại mà vẫn tiếp tục bước chân đi về phía Minh Đạn.



Giờ đây, Tô Minh đã đến trước mặt ông ta.



“Tiền bối còn chiêu thức hay niềm vui bất ngờ nào nữa không? Nếu như không có thì tôi chắc phải bóp chết tiền bối thôi”, Tô Minh hỏi, trong giọng nói là vẻ bỡn cợt và mong đợi.



Đường đường là tộc Minh, đừng khiến mình thất vọng thế chứ!



“Tô Minh! Mày tưởng mày thắng rồi sao?”, Minh Đạn đột nhiên hét lớn, trong giọng nói là vẻ sốt sắng, là phẫn nộ, tàn nhẫn, sát ý, tất nhiên còn có sự kinh hãi. Ông ta rống lên, đôi mắt đều là thần sắc khát máu.



Sau đó…



“Sát Ma! Xé nát hắn!”, Minh Đạn rống lên, đồng thời còn niệm chú gì đó.



Sau một hơi thở…



“Bùm!”, một âm thanh chấn động đất trời như xé nát không trung.



Có thể thấy rõ, ở vị trí Huyền Vu giống như có lực gì đó như làm rung chuyển cả đất trời.



Vị trí bị rung chuyển như sắp bị nứt ra. Trong lúc đó, ở cách đó không xa có một đường nứt lộ ra.



Và cứ kéo dài vô tận.



Kéo dài đến nỗi không nhìn thấy điểm cuối.



Hơn nữa, còn rất sâu, sâu như đâm xuyên vào lòng đất.



Ngoài ra, còn có khí tức ngột ngạt gần như mực đen lộ ra từ khe nứt đó.



Khí tức đó dường như muốn bóp nát tim gan của tất cả mọi người khiến mọi người khiếp sợ.



Phong Vũ Vân và Tô Ly ở trên tàu con thoi tác chiến đều đã sợ mất hồn.



Hai cô gái này không yếu nhưng khi nhìn thấy khe nứt với khí tức ghê người, kể cả là cách xa, kể cả là nín thở thì vẫn có thể cảm nhận sinh mạng không còn trong sự kiểm soát của mình nữa.



Quá… Quá khủng khiếp!



Lúc này…



“Phụp!”



Khí tức vốn xuất hiện trong khe nứt đó, dường như bị thu hút bởi thứ gì đó nên bị kéo lại và bay về sau.



Sau đó, một bóng hình màu đen được hình thành bằng khí tức khủng khiếp kia, đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.