Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1875: Vẫn không sợ hãi chút nào. 




Mà lại có thể khiến cô công chúa duy nhất của Thái Nhất thần quốc sợ hãi tới vậy?



“Người phụ nữ đó tên là Nhiếp Thanh Cầm - chính là con gái duy nhất của Tông chủ Thần Huyền Tông đời trước – tông môn đứng đầu tam tông. Xét về thân phận, bà ta và phụ hoàng của tôi quả thật vô cùng môn đăng hộ đối!”









“Sau đó, Nhiếp Thanh Cầm bái một người làm sư phụ, chính là người xếp thứ bảy trong bảng lão quái của vực Hỗn Độn. Vào thời điểm nền văn minh Xương mới khai thiên tích địa, sư tôn của bà ta đã nổi danh cao thủ rồi”.



“Sư phụ của bà ta từng chứng kiến tận mắt quá trình khai thiên tích địa của nền văn minh Xương, từ đó lĩnh ngộ được một chuyện cực tốt, cuối cùng trở thành một trong số ít những lão quái nắm giữ bí kíp làm sao để tu luyện được đến chức vị Đại Đế của toàn bộ nền văn minh Xương”.



“Cũng chính là một trong những lão quái có khả năng phá vỡ ràng buộc của nền văn minh Xương, để phi thăng sang nền văn minh khác!”







“Càng đáng sợ hơn nữa chính là tôi từng nghe bố bảo rằng năm xưa khi ông và Nhiếp Thanh Cầm tham gia rất nhiều cuộc tranh tài võ đạo, hay đến các bí cảnh tìm kiếm gì đó, Nhiếp Thanh Cầm vẫn luôn xếp trên mình!”



“Phụ hoàng từng vô cùng lưu luyến si mê mẹ của tôi, thế nhưng, Nhiếp Thanh Cầm chẳng những ám hại mẹ, mà còn thành công gả cho bố, cho dù bố muốn báo thù cho mẹ song lại không dám làm gì!”



“Bố tôi nói, dù ông muốn báo thù nhưng lại lực bất tòng tâm, nếu như một chọi một, chắc chắn ông không phải đối thủ của Nhiếp Thanh Cầm”.



“Kể từ khi gả cho bố tôi, Nhiếp Thanh Cầm không còn tự mình ra tay làm gì nữa, nhưng mà, cảnh giới hiện giờ của bố tôi là Đại Đế trung vị nhất chuyển, anh thử đoán xem thực lực hiện giờ của Nhiếp Thanh Cầm là gì?”







“Mặt khác, Nhiếp Thanh Cầm còn có bảo bối trong người, nghe đồn trong sáu món chí bảo có thể xuyên qua các nền văn minh tại vực Hỗn Độn ít nhất có một món nằm trong tay Nhiếp Thanh Cầm!”







“Tất nhiên đây không phải điều đáng sợ nhất. Điều khiến người tôi càng tuyệt vọng hơn chính là người phụ nữ đó quá độc ác, quá tàn nhẫn. Bà ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, không hề có chút khí độ và phong phạm nào của cường giả tối cao hết”.



“Nhắc tới chuyện mẹ tôi mất năm xưa, chính là bà ta đã hạ độc mẹ tôi, là hạ độc đó!”



“Ở Thái Nhất thần quốc, người nào không làm đúng ý bà ta thì gần như chẳng thể sống quá ba ngày, tâm lý trả thù của bà ta đáng sợ lắm”.







Nghe Phong Vũ Vân tự thuật đại khái xong, Tô Minh thật sự bó tay.



Hiểu vì sao Phong Vũ Vân lại sợ đến mức đó?



Vị hoàng hậu Thái Nhất thần quốc này có hơi điên loạn.



Nhưng mà trong lòng Tô Minh cũng chỉ có thêm cẩn trọng một chút mà thôi.

Vẫn không sợ hãi chút nào.