Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1873: Tâm cảnh này cũng quá kém cỏi nhỉ?  




“Chàng trai trẻ, bổn hậu có thể coi những gì cậu vừa nói là đang không nể mặt bổn hậu, không muốn có được tình hữu nghị giữa bổn hậu cùng Thái Nhất thần quốc, ngược lại muốn trở thành kẻ địch của bổn hậu và Thái Nhất thần quốc, đúng không?”, lúc này, trên bầu trời, người phụ nữ trung niên trong chiếc kính không gian mở miệng hỏi, khuôn mặt bà ta vẫn treo nét cười, vẫn ung dung quý phái, vẫn duy trì nụ cười, xem ra dường như cảm xúc không có thay đổi đặc biệt nào.



Nhưng, càng như vậy, Phong Vũ Vân, người hiểu rõ đối phương càng cảm thấy kinh hãi!



Cô ta thậm chí còn cảm thấy Tô Minh cùng Chiến Uyên có lẽ muốn chết cũng chỉ là một ảo tưởng, sợ rằng người mẹ kế này muốn dành cho Tô Minh và Chiến Uyên một kết cục sống không bằng chết đi?





“Bà muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi không quan tâm”, Tô Minh nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên trong chiếc kính không gian, chẳng hề để tâm đáp.



Chiếc khóa ngọc mà Phong Vũ Vân sở hữu kia chắc chắn có mối liên hệ với thiên nữ Tạo Hóa.



Chỉ điều này cũng đã đủ rồi.



Đủ để Tô Minh 100% đứng về phía Phong Vũ Vân, vậy thì anh còn để ý tới việc đứng ở phe đối lập với người mẹ kế kia của cô ta sao?



Không quan tâm.



Về phần đối phương cùng Thái Nhất thần quốc sẽ mang đến cho mình cùng Chiến Uyên uy hiếp như thế nào?



Tô Minh hoàn toàn không lo lắng.



Làm ơn đi.



Thiên nữ Tạo Hóa hiện tại đã có thể ra tay rồi!



Dù bà có bao nhiêu cường hãn.



Lớn mạnh thế nào.



Thủ đoạn ngập trời ra sao.



Bà cứ thoải mái tới.



“...”, nghe được câu ‘Bà muốn nghĩ thế nào thì nghĩ’ kia của Tô Minh, Phong Vũ Vân cuối cùng cũng không đứng vững nổi nữa, cơ thể xinh đẹp run lên bần bật, xém chút đã ngã ngồi xuống nền đất, may thay còn có Tô Minh bên cạnh dìu đỡ cô ta.



“Có nhất thiết phải bị dọa thành dáng vẻ này không?”, Tô Minh thực sự có chút không nói nên lời, tốt xấu gì cũng là công chúa của Thái Nhất thần quốc, là một trong những nữ thần nổi tiếng nhất tại vực Hỗn Độn, cũng là sự tồn tại Đại Đế hạ vị vòng tám.



Tâm cảnh này cũng quá kém cỏi nhỉ?



“Tô Minh”, nét cười trên mặt người phụ nữ trung niên trong kính không gian rốt cục biến mất, bà ta nhìn anh một cái thật sâu, cũng không thốt ra lời uy hiếp nào, sau đó kính không gian liền nhu động, gợn sóng rồi tiêu tan.



“Tôi phải giải thích với Tô Ly thế nào đây, phải làm thế nào đây?”, Phong Vũ Vân đang được người dìu đỡ thậm chí quên cả ‘nam nữ thụ thụ bất thân’, quên đi sự xấu hổ khi lần đầu tiên trong đời được một người khác giới ôm ấp thân mật như vậy, cô chỉ đắng chát lắc đầu mà thì thầm.