Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1806: Cơ hồ đã chạm mốc 100 tỷ.  




Tô Minh lại cười: “Tôi nghĩ, là có, không bằng bây giờ thiếu chủ Ngưỡng Sơn trở về kêu mẹ của mình tới đây, bổn công tử muốn mẹ anh cùng mình uống rượu, ừm, nếu tửu lượng của mẹ anh không tốt, lỡ uống say rồi, bờ vai của bổn công tử cũng có thể cho mẹ anh mượn để dựa vào”.



Lời này của Tô Minh vừa dứt.





Bầu không khí bên trong cung điện có thể tưởng tượng được…



Ngưng đọng tới cực điểm.



Ly rượu trong tay những khách mời vốn dĩ đang thưởng rượu, giễu cợt ngồi xem chuyện cười kia đều khựng lại, ánh mắt ngưng kết, hô hấp đình trệ, suy nghĩ cũng trống rỗng, tất cả đều đông cứng lại.



Nhìn Linh Hoành xem, ông ta đường đường là cấp bậc Đại Đế, toàn thân lúc này cũng không khống chế nổi mà co rúm lại, khủng hoảng, tinh thần cùng tâm cảnh như sắp sụp đổ vì sợ hãi.



“Hửm?!”, ngay cả Thánh Tử Ma Tuyền, Ma Lại, dù chưa bước vào đại sảnh cung điện nhưng luôn chú ý đến mọi thứ bên trong cũng kinh ngạc thốt lên một tiếng.



“Muốn chết!”, trong nháy mắt, sắc mặt của tiểu tộc trưởng tộc Ngưỡng Sơn điên cuồng vặn vẹo, tà khí nổ tung, sát ý gầm thét, hắn đứng phắt dậy, nắm đấm khổng lồ giống như một ngọn núi nhỏ màu tím đen bổ về phía Tô Minh.



Một nắm đấm cực kỳ đáng sợ, khi nắm đấm được tung ra, liên tiếp xé nát ba tầng không gian thực không, hư không cùng chân không, toàn bộ đều bị xé toạc, quyền ấn tưởng chừng đơn giản nhưng lại bao hàm sức mạnh khiến người khác phải kinh hãi.



Sở trưởng của tộc Ngưỡng Sơn vốn là sức mạnh, huống hồ còn là thiếu tộc tưởng Phục Yểm.



Một quyền vung tới, sự dao động của sức mạnh thuần túy căn bản không thấp hơn so với uy lực của cấp bậc Đại Đế nói chung.



Cơ hồ đã chạm mốc 100 tỷ.



Chỉ riêng sự rò rỉ của sức mạnh sắc bén cùng dao động quanh nắm đấm đó liền khiến Linh Điệp bên cạnh Tô Minh gần như ngạt thở và ngất lịm đi, cả đại sảnh cung điện bị đè ép vang lên từng đợt ong ong rung chấn, khiến mọi người đang có mặt phải hãi hùng.



Lại nhìn sang Tô Minh.



Vậy mà vẫn ngồi đó.



Quả nhiên tên nhóc nhân loại này ngay cả tư cách để né tránh cũng không có, có lẽ sau khi bị quyền ấn của Phục Yểm khóa chặt, muốn di chuyển cũng không thể nữa rồi?



Rốt cuộc cũng chỉ là cảnh giới Khư Chủ nhỏ bé, còn là cấp bậc Khư Chủ của nhân loại.



Đáng đời!



Khiêu khích ai không khiêu khích lại gây hấn với thiếu chủ Ngưỡng Sơn, đây không phải là can đảm nữa mà là tìm kiếm phương thức chết đơn giản và trực tiếp nhất trên đời.



Mắt thấy nắm đấm của Phục Yểm đã lao tới trước người Tô Minh, ở ngay trước trán anh.



Đột nhiên.

“Tính tình xấu như vậy thật không tốt chút nào”, Tô Minh bất ngờ phì cười, tùy ý nói, đồng thời tay phải của anh trong thoáng chốc giương lên, cũng vung cú đấm nghênh đón một quyền kia của Phục Yểm.