Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1730: Hắn nở một nụ cười hung dữ.  




“Trận pháp phá hủy ý cảnh? Có loại trận pháp kỳ quái này sao?”, Tô Minh không suy nghĩ nhiều như vậy, ngược lại còn hứng thú hỏi.



“Đây là đang chĩa mũi nhọn vào kiếm ý của anh, ý cảnh của Sinh Tử Nhị Khí…”, thiên nữ Tạo Hóa bật cười khanh khách: “Hay cho thứ gọi là ý chí Đại Đạo đó, những thủ đoạn này đều là đo ni đóng giày cho anh mà! Nó thực sự rất quan tâm đến anh đó!”



Ai nói không phải đây?





Trong quá khứ khi Tô Minh chiến đấu với người khác toàn bộ đều dựa vào kiếm, quy luật không gian cùng bia Huyền Diệu!!!



Thứ khốn kiếp.



Ba điều này đã được nhắm làm mục tiêu bị hạn chế.



Hơn nữa, hôm nay Ma La Kiếm đã được sử dụng một lần, tạm thời không thể dùng được nữa.



“Ý chí Đại Đạo, đúng là đã vất vả trăm phương ngàn kế rồi”, Tô Minh có chút kính phục mà cảm thán.



Cùng lúc đó.



Ngoại giới.



Dưới thế giới Đại Thiên.



Hơn mười nghìn tỷ người kia.



Đều không nhịn được mà sôi nổi lẩm bẩm:



“Mặc dù Đại Đạo không đích thân ra tay nhưng thế này cũng hơn hẳn việc tự mình xuống tay rồi”.



“Nếu Tô Minh lần này còn có thể sống sót trở lại, thật sự là..."



“Tô Minh lần này ắt phải chết không còn nghi ngờ gì nữa!!!”



“Rốt cuộc Đại Đạo vẫn là Đại Đạo! Một thanh niên trẻ làm sao có thể thắng Đại Đạo đây?”



“Ài, đáng tiếc cho một Tô Minh tuổi trẻ tài cao, lần này mất đi còn không biết phải mất bao nhiêu tỷ năm nữa mới có thể lại xuất hiện một thiên tài có thể sánh kịp anh ta đây?”



...



Sau một lúc.



“Xì… Tô Minh, đã lâu không gặp, hy vọng mày vẫn khỏe từ lần chúng ta chia tay”, một giọng nói âm độc, quái dị cũng không kém phần chói tai, khiến người ta lạnh sống lưng đột nhiên phiêu đãng mà tới.



Một bóng người đâm vào không gian mà Tô Minh đang đứng.



Xuất hiện trước mặt Tô Minh.



Hắn nở một nụ cười hung dữ.



Khuôn mặt bóp méo giống như khuôn mặt của yêu ma, lại như của một con quái vật, còn có vài phần dáng vẻ của tộc thú.



Đặc biệt là đôi con ngươi kia, hai sắc đỏ đen xen lẫn vệt rỉ máu kinh dị, phảng phất như địa ngục hoàng tuyền.



“Vui mừng không? Bất ngờ chứ?”, Chu Kình liên tục quát lên hai tiếng, khí tức trên cơ thể chẳng hề có loại cuồng bạo này!!!

Giống như đang phô trương thanh thế.