Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1632: Đúng là khiến người khác ớn lạnh.   




Thoắt cái…



“Cheng!”, bia Huyền Diệu không ngừng run rẩy, kiếm quang cũng mờ đi ba phần.



Còn sắc mặt Tô Minh tái nhợt, lùi về sau ba bước, khóe miệng chảy máu.





Bia Huyền Diệu chống lại quyền này của Cố Đình Tiêu nhưng nó cũng bị thương nhẹ.



Đó là bán bộ Chí Bảo Hỗn Độn vậy mà cũng bị thương, đủ thấy quyền này của Cố Đình Tiêu mạnh đến mức nào?



Cũng may, hiện giờ bia Huyền Diệu là chí bảo bản mệnh của Tô Minh, vì vậy cũng coi như có được sức phục hồi vết thương như Tô Minh vốn có. Một chút thương nhẹ như này chỉ trong chớp mắt là có thể tự phục hồi.



Đồng thời lúc này, thanh kiếm mà Tô Minh dốc hết sức lực tung ra, lúc này đã đâm về phía trước của Cố Đình Tiêu.



Chỉ thấy Cố Đình Tiêu cười một cái, nói: “Kiếm được đấy! Chỉ tiếc là vẫn chưa đủ”.



Lời nói vừa dứt thì hắn ta lại trực tiếp giơ tay lên.



Chỉ thấy trên tay phải của hắn ta có hố đen Hỗn Độn xoay vòng.



Kiếm vô cùng mạnh mà Tô Minh dốc hết sức lực tung ra, khi đối mặt với hố đen Hỗn Độn thì lập tức ‘giải thể’, hóa thành mảnh vụn, sau đó bị hố đen Hỗn Độn nuốt trọn.



Đúng là khiến người khác ớn lạnh.



Tô Minh nhìn thấy vậy mà khóe mắt giật giật.



“Đối phương có hạt giống Hỗn Độn, chắc là người số một ở nền văn minh Xương nắm bắt và khai phá về Hỗn Độn, có thể dễ dàng sử dụng được hố đen Hỗn Độn cũng là điều dễ hiểu”, thiên nữ Tạo Hóa an ủi Tô Minh.



Trên thực tế, càng kinh khủng hơn là Hỗn Độn không hiển thị dưới trận Đại Đạo Tinh Thần.



Vì vậy, phân thân thần hồn của Hỗn Độn Long Quy trong tay Tô Minh không thể dùng được.



Nhưng trong trận pháp không gian mà Cố Đình Tiêu vẫn có thể dùng được Hỗn Độn để phá vỡ các quy luật mà còn là dùng được hố đen Hỗn Độn, thứ mà thần bí và đáng sợ nhất…



Quả thật là…



“Nghe nói anh rất giỏi đánh cận chiến?”, đúng lúc này, Cố Đình Tiêu nói với giọng bỡn cợt.



Hơn nữa, giọng nói còn cách Tô Minh rất gần.



Nói cách khác là đã ở trước mặt Tô Minh.



Cố Đình Tiêu di chuyển nhanh như chớp và mặt đối mặt với Tô Minh.



“Bụp!”, Cố Đình Tiêu ra tay ở cự ly gần.

Từng quyền tung ra, động tác chậm quái dị, mọi người đều có thể nhìn thấy nhưng lại không thể nhìn rõ và nhìn thấu.