Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1496: Sợ hãi tới mức không khống chế được.  




Ngoài ra, mới ngoài 20 tuổi.



Cũng là một điểm quan trọng.



"Anh... anh Tô, tôi đang nằm mơ ư?", Hương Tuyết tiên tử vẻ mặt kích động đỏ bừng, ánh mắt mơ màng đến cực điểm, thì thào tự nói.





Còn những công tử khác như Chu Tiến lúc này toàn bộ đều cúi người 90 độ, cực kỳ cung kính.



"Bái kiến anh... anh Tô!"



Vừa kích động, vừa hoảng sợ, còn có cảm giác như đang nằm mơ, chỉ cảm thấy toàn thân lâng lâng.



Như gặp phải ma quỷ.



Những người có mặt ở đó chỉ có mỗi Nhan Sở ngọc là có chút hoang mang, không hiểu tình hình lắm.



"Cô rất xinh đẹp, hơn nữa còn không quên sở tâm của nhà họ Nhan, rất tốt", Tô Minh trực tiếp không đếm xỉa đến đám Chu Tiến mà nhìn về phía Nhan Sở Ngọc, cười nói khen một câu.



Chỉ nói một câu như vậy.



Nhan Sở Ngọc vẫn hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Nhưng cách đó không xa, Chu Tiến quỳ xụp xuống đất đến phịch một tiếng.



Sợ hãi tới mức không khống chế được.



Ban nãy hắn dùng khí tức và uy thế để trấn áp Nhan Sở Ngọc khiến cô ta bị thương nhẹ, vậy mà Nhan Sở Ngọc lại được Tô Minh khen ngợi.



Chu Tiến thấy vậy thì sợ chết khiếp, chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại.



“Cô Nhan! Mong cô không chấp nhặt với kẻ ngu dốt này, tôi… Tôi xin dập đầu trước cô”, Chu Tiến cũng được coi là một trong những yêu nghiệt nổi danh trong top thanh niên ở thế giới Đại Thiên, thế lực phía sau cũng không nhỏ nhưng lúc này lại không có gánh nặng tâm lý, lập tức dập đầu đến nỗi trán sưng vù lên.



Nhan Sở Ngọc càng lúc càng cảm thấy mình như đang nằm mơ, toàn thân run rẩy, hoàn toàn không biết nên nói gì và nên làm gì.



“Các người muốn đào sân võ đạo Tạo Hóa?”, sau khi khen Nhan Sở Ngọc một câu, Tô Minh lại nhìn Chu Tiến và Hương Tuyết Tiên Tử: “Người mà sân võ đạo Tạo Hóa cảm ơn và nhớ đến, cũng có liên quan đến tôi”.



Từ ‘Tạo Hóa’ chính là chỉ thiên nữ Tạo Hóa.



Vậy mà dám đào sân võ đạo Tạo Hóa ư? Ha ha…



“Cậu… Cậu chủ Tô! Chúng tôi không biết, nếu chúng tôi biết thì có một trăm lá gan thì cũng không dám đâu ạ”, đám Diêu Kinh Hồng bỗng tái nhợt mặt như muốn bật khóc, toàn thân run rẩy. Tất cả họ đều cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.



Thậm chí Hương Tuyết Tiên Tử cũng như bật khóc, con ngươi đỏ ửng.



“Không có lần sau đâu”, Tô Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, khí tức bao trùm tất cả.



Ngay lập tức đám Hương Tuyết Tiên Tử và Diêu Kinh Hồng đều bị trọng thương.

Họ phun ra ngụm máu tươi, thân người không ngừng run rẩy, cái chết cận kề.