Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1431: Có thể tự mình quyết định.  




Nhưng không tìm được nên hơi tiếc nuối.



“Viên huynh, Chu Huyền đâu?”, đúng lúc này, Triệu Phong Niên mở miệng.





Mà Chu Huyền trong miệng của ông ta, cũng là người mà Phùng Thiên Lệ muốn tìm và là người đứng đầu bảng yêu nghiệt của Học viện Tiên Lạc, càng là yêu nghiệt mạnh nhất học viện từ trước tới nay.



Hơn nữa, học viện Tiên Lạc có hơn ba trăm loại thí nghiệm. Sau hàng tỷ năm tích lũy, hơn ba trăm loại thí nghiệm kia hiển nhiên đều có kỷ lục.



Mà hiện giờ, trong hơn ba trăm loại thí nghiệm này, có hơn một trăm kỷ lục đều là của Chu Huyền.



Từ 2000 năm trước, lúc ấy Chu Huyền hơn 700 tuổi cũng đã có cảnh giới Thiên Diễn. Vả lại, còn có thể chiến đấu vượt vài cảnh giới và đã lấy được vị trí đứng đầu bảng yêu nghiệt.



Sau đó, hắn đã biến mất. Cụ thể như thế nào, chỉ có viện trưởng Viên Châm biết.



Chu Huyền gần như đã trở thành một biểu tượng của học viện Tiên Lạc.



“Chu Huyền mà ở đây thì cuộc thi đấu giao lưu này còn có ý nghĩa gì nữa sao?”, Viên Châm vuốt râu, cười nói.



“Hừ”, Triệu Phong Niên hừ một tiếng, nhưng cũng không cãi lại. Tuy Phùng Thiên Lệ cũng cực kỳ biến thái, gần đây cũng có tiến bộ rất lớn. Nhưng nếu nói có thể đánh bại Chu Huyền thì ngay cả ông ta cũng không tin.



“Được rồi, thi đấu giao lưu có thể bắt đầu rồi”, Viên Châm lại nói: “Quy tắc cũ?”



“Đương nhiên”, Triệu Phong Niên gật đầu không chút do dự.



Cái gọi là quy tắc cũ, chính là quy tắc thi đấu giao lưu của ngày xưa.



Mười chọi mười, mỗi người một trận. Cuối cùng, bên nào thắng hơn năm trận thì thắng.



Mặt khác, mười đệ tử thi đấu giao lưu, một người chỉ có thể thi đấu một lần.



Còn chuyện ai đấu với ai, ai ra đấu trước, đấu sau, có thể tự mình quyết định.



Đương nhiên, bởi vì sự quen biết giữa hai học viện cho nên nhiều khi các đệ tử đều tự mình lựa chọn đối thủ thi đấu giao lưu, có nhiều người còn là đối thủ cũ.



“Tôi trước”, một thanh niên hai tay đeo bao tay kim loại của học viện Thiên Uyên nóng lòng muốn thử. Hắn mặc một bộ đồ võ đơn giản, dáng người cao to, bắp thịt cuồn cuộn khiến người ta cảm thấy rất ngông cuồng, bá đạo đầy nhiệt huyết.



Nhưng mà, thực tế người này cũng chỉ là người yếu nhất trong mười đệ tử của học viện Thiên Uyên. Tất nhiên là yếu thì giao lưu trước, cuối cùng mới đến kẻ mạnh để áp chóp.



Thanh niên tiến lên một bước, đứng giữa sàn đấu.

“Tôi là Phương Hồn!”, thanh niên hét lên vang dội, đinh tai nhức óc. Đường nét khuôn mặt hắn đầy rắn rỏi, da dẻ hơi ngâm đen, đôi mắt cực kỳ sáng. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía một đệ tử mập lùn giữa mười đệ tử của học viện Tiên Lạc: “Chương Mục, còn không lăn lên đây!”