Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1348: Khiên Đại Địa Huyền Vũ lập tức vỡ tan.  




Bia Huyền Diệu đột nhiên phóng đại, giống như một ngọn núi che kín trời.



Màu vàng chảy xuống, tuỳ ý huỷ diệt, lực lượng cường đại cuồn cuộn trút xuống.



Hướng thẳng tới khiên Đại Địa Huyền Vũ rồi nổ tung!





“Cái gì?”, Kim Cửu Thương cảm thấy tấm bia đá kia không phải đang đập vỡ khiên Đại Địa Huyền Vũ, mà đang đánh thẳng vào trong lòng lão ta, khiến cho trái tim lão ta đều bị đập nát.



Đây…đây…Điều này sao có thể?



Đây là trò đùa gì vậy?



Người trẻ tuổi này thực sự có khả năng sử dụng bảo vật cấp bậc hậu kỳ?



Hơn nữa còn là dễ dàng sử dụng, không hề có chút miễn cưỡng nào.



Kim Cửu Thương thật sự cảm thấy hai mắt của mình bị mù rồi.



Rốt cuộc là lão ta đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng gì thế này!



“Tiếp tục!”, Tô Minh tiếp tục hét lớn, tuy rằng bia Huyền Diệu rất mạnh nhưng khiên Đại Địa Huyền Vũ cũng không hề thua kém, muốn một lần làm cho nó nổ tung là không có khả năng, cho nên phải công kích nhiều lần.



Ầm! Ầm! Ầm!



Tiếng nứt vỡ ầm ầm, điên cuồng vang lên…



Khiên Đại Địa Huyền Vũ rõ ràng là đã bắt đầu rung chuyển, ánh sáng ảm đạm.



Sau hơn mười lần.



Rắc rắc rắc…



Khiên Đại Địa Huyền Vũ lập tức vỡ tan.



“Tộc…tộc Kim Bằng Thái Cổ xong rồi!”, Kim Cửu Thương xụi lơ trên mặt đất, âm thanh gào thét tuyệt vọng vang lên.



Trên thực tế, cho dù là Kim Cửu Thương hay Thái thượng trưởng lão của tộc Kim Bằng Thái Cổ cũng không cường đại bằng Kim Tố Y, thậm chỉ còn không bằng Kim Độc.



Cho nên, khi khiên Đại Địa Huyền Vũ vỡ tan, đã là lời tuyên bố tộc Kim Bằng Thái Cổ xong rồi.



Kế tiếp, ngay cả từ bỏ tính mạng, đồng quy vu tận bọn họ đều không có tư cách nghĩ đến.



Hoàn toàn là sơn dương đợi người đến làm thịt.



“Cho nên mới nói, làm vậy để làm gì? Sớm đồng ý với điều kiện của tôi, tốt xấu gì thì tộc Kim Bằng Thái Cổ còn có thể tồn tại được, bây giờ thì tốt rồi…”, Tô Minh bước vào Bằng Cư.



Chỉ trong mười lăm phút.



Tô Minh đã vung tay ra quyền, đoạt đi tính mạng của tất cả cường giả tộc Kim Bằng Thái Cổ.

Mười lăm phút sau.