Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1300: Ai cho anh lá gan đó thế?  




Làm thế nào mà có thể mạnh như vậy?



Ngay cả Kim Lạc và Kim Thanh đã khiến Ninh Triều Thiên cảm thấy họ mạnh đến không bờ bến. Huống chi là đám Kim Lưu, Bạch Chấn Phong?





Ninh Triều Thiên vội vàng nhìn về phía Tô Minh, nháy mắt với anh, bảo anh mau rút!



Lui thôi!



Tiêu Nguyệt cũng vậy, đôi mắt đẹp như biết nói, khuyên Tô Minh mau rời khỏi đây. Tuy cô cảm thấy không cùng sinh, nhưng có thể cùng chết với anh rất lãng mạn. Có điều, khi có thể sống sót thì ai chẳng muốn chứ. Cô cũng muốn sống và hưởng thụ tình yêu với anh!



Nhưng mà...



Điều khiến Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt cạn lời là Tô Minh lại làm lơ ánh mắt của họ.



Ngay sau đó.



Khi Ninh Triều Thiên và Tiêu Nguyệt sốt ruột định truyền âm, thậm chí nhỏ giọng gọi Tô MInh thì anh lại... lại... mở miệng nói chuyện!



Tô Minh nhìn đám cao thủ của hai tộc đang giằng co với nhau, cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại trên người Kim Thanh, nói với giọng đầy bất lực: "Không phải định đấu tay đôi hả? Giờ muốn đổi ý sao?"



Kim Thanh bị nhắc tới mà ngơ ngác.



Á đù.



Trời ơi đất hỡi.



Từng thấy mấy tên tự chui đầu vào rọ, nhưng chưa gặp ai giống vậy...



Tên nhóc loài người đến gây hấn kia cực kỳ may mắn, trước khi bị mình bóp chết thì tộc Bạch Phượng đến. Giờ không để ý đến anh ta, anh ta có thể lén lúi rời đi. Lúc này, dù là mình, Kim Lạc hay đám đại trưởng lão cũng không rảnh quan tâm con kiến như anh ta có trốn hay không. Đây là một cơ hội hiếm có mà ông trời ban cho, vậy mà anh ta lại không cần?



Ai cho anh lá gan đó thế?



Thần chết hả?



Cứ muốn thử cảm giác chết đi là sao?



Giờ phút này, không những Kim Thanh, Bạch Như Hân, Bạch Thuận, mà đám người Bạch Chấn Phong và Kim Lưu đều quay sang nhìn Tô Minh.



Chỉ thấy, Tô Minh nhìn đám Bạch Như Hân, Bạch Thuận, Bạch Chấn Phong nói: "Tôi không quan tâm các người có thù hận gì với tộc Kim Bằng Thái Cổ, hay là nói các người định làm gì thì có thể đợi một chút không? Dù gì, các người cũng hiểu đạo lý đến trước đến sau chứ hả? Tôi khuyên mấy người, ngoan ngoãn làm khán giả, kiên nhẫn đứng sang bên chờ đợi, thế nào?"



Sư tôn thê thảm như vậy, nếu không phải anh chạy đến đúng lúc và ông ấy khá may mắn thì đã chết mất xác rồi.

Đừng thấy từ đầu đến giờ Tô Minh vẫn im lặng mà lầm, cơn giận như biển cả của anh đều bị anh dằn xuống đáy lòng. Giờ cần phải xả ra.